Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 360:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Mặt mẹ Kiều đầy hoảng sợ, giữa giụa như không muốn sống, trong miệng không ngừng khóc hu hu.
Em trai của Kiều Hựu An càng lì lợm hơn, vừa vặn vẹo kịch liệt vừa lấy chân đạp Tạ Kiến Trung đang ấn cậu ta.
Tạ Kiến Trung bị đá đau chân, cậu ta nhân cơ hội mà thoát khỏi tay, quay người đấm một quyền qua đi.
Tạ Kiến Trung nghiêng đầu né tránh, cậu ta lại lên gối với Tạ Kiến Trung, đẩy Tạ Kiến Trung ra rồi chạy ra bên ngoài, không mang đến mẹ Kiều.
Đúng lúc này, Cố Hàm Giang đẩy cửa vào, một chân đá vào ngực cậu ta.
Cậu ta chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt, một búng máu xổ ra, cả người nằm quằn quại trên mặt đất.
Cố Hàm Giang cũng không nhìn cậu ta, một phen bóp lấy yết hầu mẹ Kiều.
Đừng nói mẹ Kiều, ngay cả Tạ Kiến Quân ở sau trói bà ta nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Cố Hàm Giang cũng phát lạnh trong lòng.
Hai mắt của anh đỏ đậm, mắt và mày sắc bén, trên gương mặt anh tuấn lại là vẻ hung tàn.
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là trong mắt còn lạnh hơn băng của anh, màu máu dưới đáy mắt cuồn cuộn, giống như lúc nào cũng có thể tàn sát sạch sẽ thế gian.
Tạ Kiến Quân rõ ràng cảm giác được mẹ Kiều đang run rẩy, hai mắt bà ta trừng lớn, thân thể hoàn toàn xụi lơ, mất cảm giác.
Cậu không khỏi gọi: “Anh Hàm Giang”, nhưng mới vừa há mồm, đã bị cái nhìn lạnh lùng của đối phương đẩy hết những gì muốn nói vào.
Chờ khi em trai của Kiều Hựu An ôm ngực, mẹ Kiều cũng không biết hít thở không thông hay là sợ hãi mà ngất đi.
Cậu ta vừa nhấc đầu liền thấy đôi mắt của mẹ của mình trắng dã, đầu xụi lơ trên mặt đất.
Trong lòng cậu ta hoảng hốt, giãy giụa chạy ra bên ngoài, bị Cố Hàm Giang một chân dẫm lên mặt đất.
Sức lực của anh nặng nghìn cân, đạp lên lưng cậu ta nhìn từ trên cao xuống: “Kiều Hựu An đâu?”
Tạ Miêu một đường đưa Phó Linh vào bệnh viện, nghe xong kết quả chẩn bệnh của bác sĩ xong thì trái tim luôn lơ lửng mới rơi xuống.
Khiến Phó Linh hôn mê là thuốc ngủ, vết thương trên đầu không sâu, cũng không tụ máu bầm trong não.
Bác sĩ rửa dạ dày cho cô ấy rồi xử lý miệng vết thương, sau đó chỉ cần chờ cô ấy tỉnh mà thôi.
Phó Linh trên giường bệnh quấn băng trên đầu, vẫn bất tỉnh nhân sự như cũ, hơi thở đã không còn mỏng manh nữa.
Tạ Miêu nhìn, chân mềm nhũn ngồi trên mép giường, cảm giác sống lưng lạnh tê, không biết bị mồ hôi thấm lạnh khi nào.
Bình tĩnh nhớ kỹ lại, lúc cô và Cố Hàm Giang đến nhà họ Kiều, Phó Linh hẳn cũng vừa đến không lâu. Ít nhất là vừa bị chụp thuốc mê không lâu, người nhà họ Kiều còn chưa kịp làm gì, bằng không ấm trà kia sẽ không còn ấm rồi.
Lúc ấy mẹ Kiều đón cô và Cố Hàm Giang nói chuyện ở cửa, lại cố ý lớn tiếng gọi con trai, phỏng chừng là nhắc nhở em trai của Kiều Hựu An giấu cô ấy đi. Cho nên em trai Kiều Hựu An mới ra khỏi phòng lâu như vậy, lúc bị hỏi Phó Linh tới chưa thì theo bản năng nhìn vào phòng.
Nhìn vị trí vết máu, chỗ bị thương trên trán Phó Linh, hẳn là cậu ta hoảng loạn kéo cô ấy vào phòng thì bị va đập.
Bốn người bọn họ có thể đi vào bất cứ lúc nào, cậu ta sợ bị phát hiện, cũng không chú ý hay không có thời gian xử lý những chi tiết này.
Mà thuốc ngủ trong dạ dày của Phó Linh hẳn là từ ấm trà đặc kia.
Mẹ Kiều chột dạ, sợ bị bọn họ phát hiện nên mới lấy bình trà kia chiêu đãi bọn họ.
Cho dù không làm họ mê mang thì một khi thuốc phát huy tác dụng, bọn họ cũng sẽ trì độn dễ đuổi đi hơn.
Chờ bọn họ tỉnh táo muốn đi tra thì kết cục cũng đã định, phỏng chừng cũng che giấu sạch dấu vết.
Chỉ cần nghĩ nếu muộn một lát nữa thì không biết Phó Linh sẽ xảy ra chuyện gì, Tạ Miêu nghĩ thì sợ không thôi.
Cô nhìn vào Phó Linh, nghĩ về chuyện xảy ra hơn một năm nay thì thời gian cũng trôi qua hơn hai giờ.
Chờ Phó Linh tiêm xong, Cố Hàm Giang tối mặt một mình tới bệnh viện.
Vừa thấy anh, Tạ Miêu vội vàng đứng lên: “Xử lý tốt hết rồi ư?”
“Ừ, An An sao rồi?” “Dạ dày đã sạch thuốc ngủ, không có gì trở ngại nhưng não hơi chấn động.” Tạ Miêu nói sơ qua tình huống.
Lúc này sắc mặt Cố Hàm Giang mới hơi có bình tĩnh, đưa hộp cơm trong tay cho cô: “Kiến Quân và Kiến Trung bị anh kêu ở lại trông chừng rồi, em chạy cả đường chắc vẫn chưa ăn gì? Anh mua mấy cái bánh bao”
Trong lòng quá nhiều tâm sự nên Tạ Miêu không có chút tâm trạng ăn cái gì.
Cô bưng hộp cơm không nhúc nhích, ngước mắt nhìn anh: “Tìm được Kiều Hựu An rồi chứ?”
“Hai mẹ con không chịu nói, còn đang thẩm tra.”
Nhắc tới cái này, ánh mắt Cố Hàm Giang càng tối, giữa mày còn có vẻ tàn nhẫn chưa bay đi.
Tuy biết chuyện này sẽ chưa thuận lợi, Tạ Miêu vẫn có chút thất vọng: “Chuyện khác thì sao, hỏi được cái gì rồi?”
Em trai của Kiều Hựu An càng lì lợm hơn, vừa vặn vẹo kịch liệt vừa lấy chân đạp Tạ Kiến Trung đang ấn cậu ta.
Tạ Kiến Trung bị đá đau chân, cậu ta nhân cơ hội mà thoát khỏi tay, quay người đấm một quyền qua đi.
Tạ Kiến Trung nghiêng đầu né tránh, cậu ta lại lên gối với Tạ Kiến Trung, đẩy Tạ Kiến Trung ra rồi chạy ra bên ngoài, không mang đến mẹ Kiều.
Đúng lúc này, Cố Hàm Giang đẩy cửa vào, một chân đá vào ngực cậu ta.
Cậu ta chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt, một búng máu xổ ra, cả người nằm quằn quại trên mặt đất.
Cố Hàm Giang cũng không nhìn cậu ta, một phen bóp lấy yết hầu mẹ Kiều.
Đừng nói mẹ Kiều, ngay cả Tạ Kiến Quân ở sau trói bà ta nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Cố Hàm Giang cũng phát lạnh trong lòng.
Hai mắt của anh đỏ đậm, mắt và mày sắc bén, trên gương mặt anh tuấn lại là vẻ hung tàn.
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là trong mắt còn lạnh hơn băng của anh, màu máu dưới đáy mắt cuồn cuộn, giống như lúc nào cũng có thể tàn sát sạch sẽ thế gian.
Tạ Kiến Quân rõ ràng cảm giác được mẹ Kiều đang run rẩy, hai mắt bà ta trừng lớn, thân thể hoàn toàn xụi lơ, mất cảm giác.
Cậu không khỏi gọi: “Anh Hàm Giang”, nhưng mới vừa há mồm, đã bị cái nhìn lạnh lùng của đối phương đẩy hết những gì muốn nói vào.
Chờ khi em trai của Kiều Hựu An ôm ngực, mẹ Kiều cũng không biết hít thở không thông hay là sợ hãi mà ngất đi.
Cậu ta vừa nhấc đầu liền thấy đôi mắt của mẹ của mình trắng dã, đầu xụi lơ trên mặt đất.
Trong lòng cậu ta hoảng hốt, giãy giụa chạy ra bên ngoài, bị Cố Hàm Giang một chân dẫm lên mặt đất.
Sức lực của anh nặng nghìn cân, đạp lên lưng cậu ta nhìn từ trên cao xuống: “Kiều Hựu An đâu?”
Tạ Miêu một đường đưa Phó Linh vào bệnh viện, nghe xong kết quả chẩn bệnh của bác sĩ xong thì trái tim luôn lơ lửng mới rơi xuống.
Khiến Phó Linh hôn mê là thuốc ngủ, vết thương trên đầu không sâu, cũng không tụ máu bầm trong não.
Bác sĩ rửa dạ dày cho cô ấy rồi xử lý miệng vết thương, sau đó chỉ cần chờ cô ấy tỉnh mà thôi.
Phó Linh trên giường bệnh quấn băng trên đầu, vẫn bất tỉnh nhân sự như cũ, hơi thở đã không còn mỏng manh nữa.
Tạ Miêu nhìn, chân mềm nhũn ngồi trên mép giường, cảm giác sống lưng lạnh tê, không biết bị mồ hôi thấm lạnh khi nào.
Bình tĩnh nhớ kỹ lại, lúc cô và Cố Hàm Giang đến nhà họ Kiều, Phó Linh hẳn cũng vừa đến không lâu. Ít nhất là vừa bị chụp thuốc mê không lâu, người nhà họ Kiều còn chưa kịp làm gì, bằng không ấm trà kia sẽ không còn ấm rồi.
Lúc ấy mẹ Kiều đón cô và Cố Hàm Giang nói chuyện ở cửa, lại cố ý lớn tiếng gọi con trai, phỏng chừng là nhắc nhở em trai của Kiều Hựu An giấu cô ấy đi. Cho nên em trai Kiều Hựu An mới ra khỏi phòng lâu như vậy, lúc bị hỏi Phó Linh tới chưa thì theo bản năng nhìn vào phòng.
Nhìn vị trí vết máu, chỗ bị thương trên trán Phó Linh, hẳn là cậu ta hoảng loạn kéo cô ấy vào phòng thì bị va đập.
Bốn người bọn họ có thể đi vào bất cứ lúc nào, cậu ta sợ bị phát hiện, cũng không chú ý hay không có thời gian xử lý những chi tiết này.
Mà thuốc ngủ trong dạ dày của Phó Linh hẳn là từ ấm trà đặc kia.
Mẹ Kiều chột dạ, sợ bị bọn họ phát hiện nên mới lấy bình trà kia chiêu đãi bọn họ.
Cho dù không làm họ mê mang thì một khi thuốc phát huy tác dụng, bọn họ cũng sẽ trì độn dễ đuổi đi hơn.
Chờ bọn họ tỉnh táo muốn đi tra thì kết cục cũng đã định, phỏng chừng cũng che giấu sạch dấu vết.
Chỉ cần nghĩ nếu muộn một lát nữa thì không biết Phó Linh sẽ xảy ra chuyện gì, Tạ Miêu nghĩ thì sợ không thôi.
Cô nhìn vào Phó Linh, nghĩ về chuyện xảy ra hơn một năm nay thì thời gian cũng trôi qua hơn hai giờ.
Chờ Phó Linh tiêm xong, Cố Hàm Giang tối mặt một mình tới bệnh viện.
Vừa thấy anh, Tạ Miêu vội vàng đứng lên: “Xử lý tốt hết rồi ư?”
“Ừ, An An sao rồi?” “Dạ dày đã sạch thuốc ngủ, không có gì trở ngại nhưng não hơi chấn động.” Tạ Miêu nói sơ qua tình huống.
Lúc này sắc mặt Cố Hàm Giang mới hơi có bình tĩnh, đưa hộp cơm trong tay cho cô: “Kiến Quân và Kiến Trung bị anh kêu ở lại trông chừng rồi, em chạy cả đường chắc vẫn chưa ăn gì? Anh mua mấy cái bánh bao”
Trong lòng quá nhiều tâm sự nên Tạ Miêu không có chút tâm trạng ăn cái gì.
Cô bưng hộp cơm không nhúc nhích, ngước mắt nhìn anh: “Tìm được Kiều Hựu An rồi chứ?”
“Hai mẹ con không chịu nói, còn đang thẩm tra.”
Nhắc tới cái này, ánh mắt Cố Hàm Giang càng tối, giữa mày còn có vẻ tàn nhẫn chưa bay đi.
Tuy biết chuyện này sẽ chưa thuận lợi, Tạ Miêu vẫn có chút thất vọng: “Chuyện khác thì sao, hỏi được cái gì rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.