Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 41:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Cố Hàm Giang nghe thấy thế, không nhịn được ngước mắt nhìn vào màn mưa trước mắt.
Còn mua cái mới làm gì?
Có lẽ là vì hôm qua nói qua nói lại mất vui, muốn cho hai bên một bậc thang để làm dịu lại mối quan hệ…
Dẫu sao thì đúng là Tạ Miêu đã cứu anh, còn vì chuyện đó mà bị thương...
Cố Hàm Giang cụp mắt, giọng nói bình thản đến mức không có chút cảm xúc nào.
“Buổi sáng làm rơi ô xuống đất, bị xe đạp nghiến qua, anh tưởng hỏng rồi ai dè vẫn dùng được.”
...
Cơn mưa mùa thu cứ rơi rả rích, kéo dài đến chập tối ngày hôm sau mới tạnh.
Mà sau trận mưa này, trời nắng mấy ngày liên tiếp, đúng là thời tiết tốt để thu hoạch lương thực.
Rốt cuộc Lưu Chiêu Đệ không thể về nhà mẹ đẻ, ngay cả sau đó mẹ bà ta sai người đến giục cũng bị Vương Quý Chi đuổi về.
Vì lẽ đó tâm trạng bà ta luôn không tốt, mỗi lần trở về nhà sau một ngày làm lụng vất vả ngoài đồng, nhìn thấy Tạ Miêu trong lòng vô cùng khó chịu.
Tiếc là mỗi lần bà ta tìm Trình Lập Xuân nói mấy lần rằng Tạ Miêu phải học cách làm lụng, tránh để sau này đi lấy chồng bị mẹ chồng chê ghét, Trình Lập Xuân chỉ cười rồi gật đầu, sau đó phải làm gì thì làm cái đó.
Bà ta lại không dám nhắc đến chuyện này trước mặt chồng và mẹ chồng mình, đúng là vừa mệt vừa tức, chỉ cảm thấy hai bên lườn phát đau lên.
Đợi lương thực của lữ đoàn Hà Đông được thu hoạch toàn bộ, để vào trong kho đã được thông gió bốn mặt để phơi, thời điểm đến kỳ thi giữa kỳ cũng đã đến.
Trước ngày thi một ngày, Tạ Miêu mang bút chì ra gọt, bơm đầy mực vào bút máy, những đồ cần chuẩn bị đều được chuẩn bị xong xuôi.
Để phòng hờ, vào ngày thi, sau khi đến trường cô còn kiểm tra lại một lần nữa.
Đoàn Thụ Hoa đứng cách cô một cái hành lang nhìn thấy, bật cười.
“Dào ôi, nghiêm túc quá nhỉ? Lần này học sinh ngoan của chúng ta định thi được hạng nhất hay hạng nhì đây?”
Đoàn Thu Hoa cũng là người đến từ nông thôn, nhà cách thôn Bắc Xá không xa, kể ra cũng có chút quan hệ thân thích với Tôn Lôi.
Vốn dĩ cô ta cũng là một trong đám người ngứa mắt với kiểu nữ sinh được nuông chiều từ bé như Tạ Miêu, sau đó nghe nói Tôn Lôi bị đám em của Tạ Miêu đánh, lại càng ngứa mắt với Tạ Miêu, dành hết tâm trí chờ được nhìn thấy Tạ Miêu bẽ mặt trong kỳ thi giữa kỳ.
Đoàn Thụ Hoa vừa nói như vậy, mấy cô nữ sinh khác cũng cười khúc khích.
“Cậu ta? Còn thi được hạng nhất hạng nhì? Hẳn là hạng nhất nhì từ dưới lên nhỉ.”
“Tôi thấy người ta cũng chưa chắc có lý tưởng xa vời như vậy đâu, không thấy những học sinh tốp đầu đều đang tận dụng thời gian đọc sách, còn cậu ta đang ở đây chơi trò đếm bút nhàm chán này sao?”
“Cái đám này sao lại nhiều chuyện như vậy?” Lý Lạp Mai nghe thấy, bất mãn nhìn qua đó một cái.
Tạ Miêu cũng rất cạn lời.
Mọi người đều là học sinh kém xếp phía dưới, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau không được sao? Vì sao cứ phải đâm chọc lẫn nhau chứ?
Cô thở dài, “Có thể là tối qua bọn họ gội đầu, tóc chưa khô đã đi ngủ rồi.”
“Chuyện này có gì liên quan đến chuyện gội hay không gội đầu sao?” Lý Lạp Mai không hiểu.
Tạ Miêu: “Bởi vì gội đầu tóc chưa khô đã đi ngủ, cho nên não ngấm ít nước rồi.”
“Não ngấm ít nước? Phụt...”
Lý Lạp Mai phì cười, mặt Đoàn Thụ Hoa sa sầm, “Não cậu mới ngấm nước ý, cậu có biết nói chuyện không vậy?”
Mấy cô nữ sinh khác cũng tỏ vẻ đầy tức tối.
“Thành tích của cậu còn không bằng bọn tôi kìa, còn không biết ngại mà nói bọn tôi không ôn tập không có tự tin, da mặt cũng dày thật đấy.”
“Vậy chúng ta so thành tích của kỳ thi giữa kỳ lần này là được rồi.” Tạ Miêu nhướn mày.
Cô đã thấy mấy người này phiền phức từ lâu, dứt khoát nhân kỳ thi lần này cho bọn họ chút hồi ức đẹp đẽ sâu sắc, tránh để về cứ lằng nhằng mãi.
Tạ Miêu muốn đọ thành tích với bọn họ?
Tạ Miêu lần nào thi cũng quanh quẩn ở vị trí một hai ba từ dưới đếm lên trong lớp nói muốn đọ thành tích với họ?
Cô ta tưởng cô ta vẫn ăn may đoán đúng một câu hỏi Vật lý như lần trước sao!
Đoàn Thụ Hoa cười nắc nẻ, “Cậu muốn đọ thật sao? Không hối hận chứ?”
Không đợi Tạ Miêu trả lời, Lý Lạp Mai đã cuống lên kéo cánh tay cô. Ngay cả Dương Tiểu Mao ngồi phía sau cũng chọt tay vào cô, nhìn cô ra hiệu cô đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ, một đôi mắt một mí mí trên sưng húp mấp máy như bị chuột rút vậy.
Tạ Miêu làm như không nhìn thấy, “Đương nhiên không hối hận.”
“Vậy cậu nói đọ kiểu gì đi.”
Tạ Miêu: “Sau khi có kết quả, các cậu ít hơn tôi bao nhiêu điểm, thì phải nhổ bấy nhiêu sợi lông chân trước mặt tất cả mọi người, có dám không?”
Còn mua cái mới làm gì?
Có lẽ là vì hôm qua nói qua nói lại mất vui, muốn cho hai bên một bậc thang để làm dịu lại mối quan hệ…
Dẫu sao thì đúng là Tạ Miêu đã cứu anh, còn vì chuyện đó mà bị thương...
Cố Hàm Giang cụp mắt, giọng nói bình thản đến mức không có chút cảm xúc nào.
“Buổi sáng làm rơi ô xuống đất, bị xe đạp nghiến qua, anh tưởng hỏng rồi ai dè vẫn dùng được.”
...
Cơn mưa mùa thu cứ rơi rả rích, kéo dài đến chập tối ngày hôm sau mới tạnh.
Mà sau trận mưa này, trời nắng mấy ngày liên tiếp, đúng là thời tiết tốt để thu hoạch lương thực.
Rốt cuộc Lưu Chiêu Đệ không thể về nhà mẹ đẻ, ngay cả sau đó mẹ bà ta sai người đến giục cũng bị Vương Quý Chi đuổi về.
Vì lẽ đó tâm trạng bà ta luôn không tốt, mỗi lần trở về nhà sau một ngày làm lụng vất vả ngoài đồng, nhìn thấy Tạ Miêu trong lòng vô cùng khó chịu.
Tiếc là mỗi lần bà ta tìm Trình Lập Xuân nói mấy lần rằng Tạ Miêu phải học cách làm lụng, tránh để sau này đi lấy chồng bị mẹ chồng chê ghét, Trình Lập Xuân chỉ cười rồi gật đầu, sau đó phải làm gì thì làm cái đó.
Bà ta lại không dám nhắc đến chuyện này trước mặt chồng và mẹ chồng mình, đúng là vừa mệt vừa tức, chỉ cảm thấy hai bên lườn phát đau lên.
Đợi lương thực của lữ đoàn Hà Đông được thu hoạch toàn bộ, để vào trong kho đã được thông gió bốn mặt để phơi, thời điểm đến kỳ thi giữa kỳ cũng đã đến.
Trước ngày thi một ngày, Tạ Miêu mang bút chì ra gọt, bơm đầy mực vào bút máy, những đồ cần chuẩn bị đều được chuẩn bị xong xuôi.
Để phòng hờ, vào ngày thi, sau khi đến trường cô còn kiểm tra lại một lần nữa.
Đoàn Thụ Hoa đứng cách cô một cái hành lang nhìn thấy, bật cười.
“Dào ôi, nghiêm túc quá nhỉ? Lần này học sinh ngoan của chúng ta định thi được hạng nhất hay hạng nhì đây?”
Đoàn Thu Hoa cũng là người đến từ nông thôn, nhà cách thôn Bắc Xá không xa, kể ra cũng có chút quan hệ thân thích với Tôn Lôi.
Vốn dĩ cô ta cũng là một trong đám người ngứa mắt với kiểu nữ sinh được nuông chiều từ bé như Tạ Miêu, sau đó nghe nói Tôn Lôi bị đám em của Tạ Miêu đánh, lại càng ngứa mắt với Tạ Miêu, dành hết tâm trí chờ được nhìn thấy Tạ Miêu bẽ mặt trong kỳ thi giữa kỳ.
Đoàn Thụ Hoa vừa nói như vậy, mấy cô nữ sinh khác cũng cười khúc khích.
“Cậu ta? Còn thi được hạng nhất hạng nhì? Hẳn là hạng nhất nhì từ dưới lên nhỉ.”
“Tôi thấy người ta cũng chưa chắc có lý tưởng xa vời như vậy đâu, không thấy những học sinh tốp đầu đều đang tận dụng thời gian đọc sách, còn cậu ta đang ở đây chơi trò đếm bút nhàm chán này sao?”
“Cái đám này sao lại nhiều chuyện như vậy?” Lý Lạp Mai nghe thấy, bất mãn nhìn qua đó một cái.
Tạ Miêu cũng rất cạn lời.
Mọi người đều là học sinh kém xếp phía dưới, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau không được sao? Vì sao cứ phải đâm chọc lẫn nhau chứ?
Cô thở dài, “Có thể là tối qua bọn họ gội đầu, tóc chưa khô đã đi ngủ rồi.”
“Chuyện này có gì liên quan đến chuyện gội hay không gội đầu sao?” Lý Lạp Mai không hiểu.
Tạ Miêu: “Bởi vì gội đầu tóc chưa khô đã đi ngủ, cho nên não ngấm ít nước rồi.”
“Não ngấm ít nước? Phụt...”
Lý Lạp Mai phì cười, mặt Đoàn Thụ Hoa sa sầm, “Não cậu mới ngấm nước ý, cậu có biết nói chuyện không vậy?”
Mấy cô nữ sinh khác cũng tỏ vẻ đầy tức tối.
“Thành tích của cậu còn không bằng bọn tôi kìa, còn không biết ngại mà nói bọn tôi không ôn tập không có tự tin, da mặt cũng dày thật đấy.”
“Vậy chúng ta so thành tích của kỳ thi giữa kỳ lần này là được rồi.” Tạ Miêu nhướn mày.
Cô đã thấy mấy người này phiền phức từ lâu, dứt khoát nhân kỳ thi lần này cho bọn họ chút hồi ức đẹp đẽ sâu sắc, tránh để về cứ lằng nhằng mãi.
Tạ Miêu muốn đọ thành tích với bọn họ?
Tạ Miêu lần nào thi cũng quanh quẩn ở vị trí một hai ba từ dưới đếm lên trong lớp nói muốn đọ thành tích với họ?
Cô ta tưởng cô ta vẫn ăn may đoán đúng một câu hỏi Vật lý như lần trước sao!
Đoàn Thụ Hoa cười nắc nẻ, “Cậu muốn đọ thật sao? Không hối hận chứ?”
Không đợi Tạ Miêu trả lời, Lý Lạp Mai đã cuống lên kéo cánh tay cô. Ngay cả Dương Tiểu Mao ngồi phía sau cũng chọt tay vào cô, nhìn cô ra hiệu cô đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ, một đôi mắt một mí mí trên sưng húp mấp máy như bị chuột rút vậy.
Tạ Miêu làm như không nhìn thấy, “Đương nhiên không hối hận.”
“Vậy cậu nói đọ kiểu gì đi.”
Tạ Miêu: “Sau khi có kết quả, các cậu ít hơn tôi bao nhiêu điểm, thì phải nhổ bấy nhiêu sợi lông chân trước mặt tất cả mọi người, có dám không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.