Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 66:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Dù sao cũng là con gái của em gái bên phía con rể, không thể mắng quá thậm tệ.
Vương Quý Chi quay ngoắt 360 độ không góc chết, khoe thành tích của Tạ Miêu rồi kéo Tạ Mai vào phòng bếp nấu ăn.
“Sao con lại mang theo con bé nhà Tú Trân đến nữa?” Bà hỏi con gái mình.
“Con cũng không muốn dẫn theo, nhưng hết cách.” Tạ Mai cười khổ, “Ở nhà con bé cứ đánh nhau với em trai, hôm qua còn xô ngã Bảo Quốc, đầu u một cục lớn. Mẹ chồng con sợ chúng nó lại đánh nhau nên nói con dẫn nó theo.”
“Em ruột mà nó còn đánh như thế, ở với người khác thì tốt hơn ư?”
Vương Quý Chi hừ lạnh một tiếng, lấy tạp dề cột lên cổ.
Tạ Mai lẹ mắt giúp bà cột dây đai sau lưng ngay lập tức, “Thế chắc chắn không thể so sánh với Miêu Miêu nhà chúng ta rồi, nhưng mà nói thật, như Miêu Miêu và Kiến Hoa nhà mình tốt với nhau như vậy, trong mười người chưa chắc có một người đâu.”
“Tất nhiên.”
Bà cụ có chút đắc ý, lập tức kéo con gái nói về Tạ Miêu, “Không phải mẹ nói quá đâu, Miêu Miêu rất ra dáng chị gái, mạnh mẽ hơn con bé nhà Tú Trân đó nhiều. Lúc con còn chưa đến, nó nói với mẹ muốn dạy kèm cho mấy đứa em…”
Trong nhà, Vương Quý Chi và Tạ Mai vừa đi, em trai của Hứa Văn Lệ là Hứa Dũng cũng ngồi không nổi nữa.
“Chị Miêu Miêu, anh Kiến Hoa bọn họ đâu? Sao không ở nhà?”
Có lẽ những đứa trẻ nhỏ đều thích chơi với những đứa lớn hơn mình, Hứa Dũng nhỏ hơn hai anh em song sinh của Tạ Miêu hai tuổi, mỗi lần về cùng Tạ Mai, việc đầu tiên chính là tìm ba tên ngốc nhà họ Tạ.
Hứa Văn Lệ nhìn đã quen, “Chị biết ngay mày vào nhà, mũ thì không tháo, bao tay cũng không mở ra, chắc chắn muốn ra ngoài chơi rồi.”
Hứa Dũng cũng không phản bác, mà chỉ nhìn Tạ Miêu với ánh mắt khẩn thiết: “Chị Miêu Miêu.”
“Được rồi, bọn chúng đang chơi con quay ở bên cầu ấy, em đi tìm chúng chơi đi.” Tạ Miêu buồn cười, không nhịn được ngắt ngắt khuôn mặt nhỏ của cậu.
Hứa Dũng lập tức hoan hô một tiếng, xông ra ngoài cứ như quả đạn pháo nhỏ.
Trong phòng chỉ còn lại ba cô gái, Tào Khiết bị cô lập chỉ trong nháy mắt.
Hứa Văn Lệ kéo Tạ Miêu qua để xem chiếc mũ da thỏ đó của cô.
“Kiểu dáng của chiếc mũ này thật mới mẻ, em chưa thấy ai đội qua bao giờ, cái này mợ hai nghĩ ra sao ạ? Hay là tay nghề của mợ hai còn tốt hơn mẹ em nhiều, lần trước mợ dùng vải vụn ghép lại thành cái đệm ngồi cho em, bạn học em ai cũng khen đẹp.”
“Cái đệm lót mông đó của Văn Lệ do mẹ cậu làm à?” Tào Khiết nghe thế, không nhịn được chĩa mồm vào hỏi Tạ Miêu.
Chẳng ai để ý đến cô ta, Hứa Văn Lệ chỉ nhìn Tạ Miêu, “Đợi mợ hai về, chị nói mợ ấy dạy cho mẹ em. Đó cậu cả lại săn được thỏ tiếp, em đi lấy da chỗ của cậu, rồi nói mẹ em làm cái như vậy.”
“Sao phải phiền phức thế.” Tạ Miêu cười, “Đến lúc chị nhờ mẹ làm cho em một cái là được.”
Hứa Văn Lệ lập tức cười tươi rói, ôm lấy cánh tay của Tạ Miêu, “Em biết chị Miêu Miêu tốt nhất mà.”
Tào Khiết vừa mới bị vả mặt, trong lòng vốn dĩ đã không thoải mái. Bây giờ lại bị hai người họ lơ đẹp, một ngọn lửa bùng lên trong lòng cô ta. Cô ta cười lạnh: “Có vài người thi được hạng nhất ở cái trường tồi tàn, thế mà còn tưởng mình là học sinh giỏi cơ đấy.”
Hứa Văn Lệ không ngờ chị ta lại nhắc đến chuyện này, bèn phẫn nộ trừng mắt với chị ta, “Chị không biết nói chuyện thì im mồm đi!”
Nhưng Tào Khiết chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại còn vênh cằm lên.
“Tôi nói sai à? Trong mấy năm qua, những học sinh trong hốc như cô ta thi chuyển cấp có ai lọt vào top 300 toàn huyện đâu. Sợ là cái hạng nhất toàn khối của cô ta cũng chẳng thể nào lọt vào được top 200 ấy, còn chẳng bằng tôi, có gì mà oách chứ?”
Kiếp trước, Tạ Miêu là một học sinh dốt biết bao nhiêu năm, tâm lý đã chây lì rồi, cô có thể nhìn nhận thành tích của mình và của người khác một cách khách quan và lý trí.
Cô cũng biết núi này cao ắt có núi khác cao hơn, chất lượng giảng dạy ở trường Trung học ở thị trấn rất bình thường, chút thành tích này của cô không đủ để khiến cô kiêu ngạo tự mãn.
Nhưng từ khi gặp mặt, Tào Khiết một mực chống đối cô, nói gì cũng mang tâm thế mình là người thành phố thượng đẳng, như thế thật khiến người khác khó chịu.
Đều là người với nhau, chẳng ai cao quý hơn ai cả, dựa vào cái gì mà khinh thường người xuất thân từ nông thôn chứ?
Hơn nữa trong mắt người thành phố, huyện Hồng Hà còn chẳng phải là một huyện nhỏ, cảm giác ưu việt này cô ta đào đâu ra thế không biết?
Tạ Miêu thu lại nụ cười nửa miệng, “Rốt cuộc ai có thành tích tốt, chẳng phải thi xong là biết ngay ư? Khi có kết quả của kì thi chuyển cấp năm sau, nếu điểm của tôi không cao bằng cậu thì tùy cậu chế giễu, tờ giấy khen trên tường kia cũng tặng cậu làm chiến lợi phẩm. Nhưng...”
Vương Quý Chi quay ngoắt 360 độ không góc chết, khoe thành tích của Tạ Miêu rồi kéo Tạ Mai vào phòng bếp nấu ăn.
“Sao con lại mang theo con bé nhà Tú Trân đến nữa?” Bà hỏi con gái mình.
“Con cũng không muốn dẫn theo, nhưng hết cách.” Tạ Mai cười khổ, “Ở nhà con bé cứ đánh nhau với em trai, hôm qua còn xô ngã Bảo Quốc, đầu u một cục lớn. Mẹ chồng con sợ chúng nó lại đánh nhau nên nói con dẫn nó theo.”
“Em ruột mà nó còn đánh như thế, ở với người khác thì tốt hơn ư?”
Vương Quý Chi hừ lạnh một tiếng, lấy tạp dề cột lên cổ.
Tạ Mai lẹ mắt giúp bà cột dây đai sau lưng ngay lập tức, “Thế chắc chắn không thể so sánh với Miêu Miêu nhà chúng ta rồi, nhưng mà nói thật, như Miêu Miêu và Kiến Hoa nhà mình tốt với nhau như vậy, trong mười người chưa chắc có một người đâu.”
“Tất nhiên.”
Bà cụ có chút đắc ý, lập tức kéo con gái nói về Tạ Miêu, “Không phải mẹ nói quá đâu, Miêu Miêu rất ra dáng chị gái, mạnh mẽ hơn con bé nhà Tú Trân đó nhiều. Lúc con còn chưa đến, nó nói với mẹ muốn dạy kèm cho mấy đứa em…”
Trong nhà, Vương Quý Chi và Tạ Mai vừa đi, em trai của Hứa Văn Lệ là Hứa Dũng cũng ngồi không nổi nữa.
“Chị Miêu Miêu, anh Kiến Hoa bọn họ đâu? Sao không ở nhà?”
Có lẽ những đứa trẻ nhỏ đều thích chơi với những đứa lớn hơn mình, Hứa Dũng nhỏ hơn hai anh em song sinh của Tạ Miêu hai tuổi, mỗi lần về cùng Tạ Mai, việc đầu tiên chính là tìm ba tên ngốc nhà họ Tạ.
Hứa Văn Lệ nhìn đã quen, “Chị biết ngay mày vào nhà, mũ thì không tháo, bao tay cũng không mở ra, chắc chắn muốn ra ngoài chơi rồi.”
Hứa Dũng cũng không phản bác, mà chỉ nhìn Tạ Miêu với ánh mắt khẩn thiết: “Chị Miêu Miêu.”
“Được rồi, bọn chúng đang chơi con quay ở bên cầu ấy, em đi tìm chúng chơi đi.” Tạ Miêu buồn cười, không nhịn được ngắt ngắt khuôn mặt nhỏ của cậu.
Hứa Dũng lập tức hoan hô một tiếng, xông ra ngoài cứ như quả đạn pháo nhỏ.
Trong phòng chỉ còn lại ba cô gái, Tào Khiết bị cô lập chỉ trong nháy mắt.
Hứa Văn Lệ kéo Tạ Miêu qua để xem chiếc mũ da thỏ đó của cô.
“Kiểu dáng của chiếc mũ này thật mới mẻ, em chưa thấy ai đội qua bao giờ, cái này mợ hai nghĩ ra sao ạ? Hay là tay nghề của mợ hai còn tốt hơn mẹ em nhiều, lần trước mợ dùng vải vụn ghép lại thành cái đệm ngồi cho em, bạn học em ai cũng khen đẹp.”
“Cái đệm lót mông đó của Văn Lệ do mẹ cậu làm à?” Tào Khiết nghe thế, không nhịn được chĩa mồm vào hỏi Tạ Miêu.
Chẳng ai để ý đến cô ta, Hứa Văn Lệ chỉ nhìn Tạ Miêu, “Đợi mợ hai về, chị nói mợ ấy dạy cho mẹ em. Đó cậu cả lại săn được thỏ tiếp, em đi lấy da chỗ của cậu, rồi nói mẹ em làm cái như vậy.”
“Sao phải phiền phức thế.” Tạ Miêu cười, “Đến lúc chị nhờ mẹ làm cho em một cái là được.”
Hứa Văn Lệ lập tức cười tươi rói, ôm lấy cánh tay của Tạ Miêu, “Em biết chị Miêu Miêu tốt nhất mà.”
Tào Khiết vừa mới bị vả mặt, trong lòng vốn dĩ đã không thoải mái. Bây giờ lại bị hai người họ lơ đẹp, một ngọn lửa bùng lên trong lòng cô ta. Cô ta cười lạnh: “Có vài người thi được hạng nhất ở cái trường tồi tàn, thế mà còn tưởng mình là học sinh giỏi cơ đấy.”
Hứa Văn Lệ không ngờ chị ta lại nhắc đến chuyện này, bèn phẫn nộ trừng mắt với chị ta, “Chị không biết nói chuyện thì im mồm đi!”
Nhưng Tào Khiết chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại còn vênh cằm lên.
“Tôi nói sai à? Trong mấy năm qua, những học sinh trong hốc như cô ta thi chuyển cấp có ai lọt vào top 300 toàn huyện đâu. Sợ là cái hạng nhất toàn khối của cô ta cũng chẳng thể nào lọt vào được top 200 ấy, còn chẳng bằng tôi, có gì mà oách chứ?”
Kiếp trước, Tạ Miêu là một học sinh dốt biết bao nhiêu năm, tâm lý đã chây lì rồi, cô có thể nhìn nhận thành tích của mình và của người khác một cách khách quan và lý trí.
Cô cũng biết núi này cao ắt có núi khác cao hơn, chất lượng giảng dạy ở trường Trung học ở thị trấn rất bình thường, chút thành tích này của cô không đủ để khiến cô kiêu ngạo tự mãn.
Nhưng từ khi gặp mặt, Tào Khiết một mực chống đối cô, nói gì cũng mang tâm thế mình là người thành phố thượng đẳng, như thế thật khiến người khác khó chịu.
Đều là người với nhau, chẳng ai cao quý hơn ai cả, dựa vào cái gì mà khinh thường người xuất thân từ nông thôn chứ?
Hơn nữa trong mắt người thành phố, huyện Hồng Hà còn chẳng phải là một huyện nhỏ, cảm giác ưu việt này cô ta đào đâu ra thế không biết?
Tạ Miêu thu lại nụ cười nửa miệng, “Rốt cuộc ai có thành tích tốt, chẳng phải thi xong là biết ngay ư? Khi có kết quả của kì thi chuyển cấp năm sau, nếu điểm của tôi không cao bằng cậu thì tùy cậu chế giễu, tờ giấy khen trên tường kia cũng tặng cậu làm chiến lợi phẩm. Nhưng...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.