Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 68:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Nhưng ai mà ngờ Tạ Miêu lại nói: “Cậu từ huyện đến, không như người thôn quê chúng tớ, chắc chắn chẳng thiếu những món này đâu nhỉ, thế nên tớ cũng không mời cậu nữa.”
Tào Khiết: “…”
Không, cô thiếu, cô rất thiếu!
Cô sắp thèm chết rồi mà cậu ta không thấy sao?
Tào Khiết giận tím người, trong lòng thì như nung như nấu.
Cô ta “dễ dàng” lắm mới thuyết phục được liêm sỉ làm sao quan trọng bằng ăn thịt, đang độ chuẩn bị đưa bát qua cho Tạ Miêu, vừa nâng mắt thì...đĩa thịt kho đã sạch boong rồi…
Ăn sạch rồi!
Tào Khiết: Tôi@#¥%……
Tào Khiết vừa giận vừa ấm ức, còn chưa kịp ăn cơm xong đã quấy đòi về nhà.
Tạ Mai thấy hai đứa con đã ăn no rồi, bèn dứt khoát mượn cơ hội này dẫn theo cô ta và hai đứa con chào ra về.
Bọn họ ra khỏi cửa nhà họ Tạ, một mình Tào Khiết tức tối đi phía trước, Hứa Văn Lệ và Hứa Dũng lại lề mề theo sau, đưa tay sờ cái bụng to oạch đầy mãn nguyện.
“Mấy người đi nhanh chút được không?”
Tào Khiết quay đầu lườm bọn họ, khóe mắt như liếc thứ gì đó, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Phía không xa, một chàng trai cao lớn đang kéo xe trượt tuyết đi đến, trên xe chất đầy củi.
Anh ta mang chiếc áo bông dày cộm, nhưng vẫn không thể giấu đi chiều cao và đôi chân dài của mình. Ngũ quan tuấn tú lạ lùng còn lạnh lẽo ảm đạm hơn cả trời tuyết mênh mông này, nhưng đã nhìn là không thể nào rời mắt đi được.
Ở cái thôn Bắc Xá tồi tàn này sao lại có người đẹp trai như thế chứ?
Tào Khiết ì ạch một lúc lâu mới chỉ về bóng hình đó gấp gáp hỏi: “Mọi người có biết đó là ai không?”
“Ai?”
Hứa Văn Lệ cũng quay đầu nhìn, nhưng chàng trai đã đi xa, chỉ để lại một bóng lưng cho bọn họ.
Tào Khiết không có được đáp án mà mình muốn, đường trở về nhà bức bối khó chịu còn hơn khi đến.
Vừa vào cửa, cô ta đã xụ mặt nằm bò trên giường lò, mặc cho ai hỏi cũng không trả lời.
Mẹ chồng của Tạ Mai nhìn thế thì thắc mắc, tìm cơ hội hỏi bà: “Chẳng phải nói ở lại vài ngày à? Sao về nhanh thế?”
Tạ Mai muốn ngập ngừng, “Vốn con muốn ở lại vài ngày, nhưng Khiết Tử (Tào Khiết) đòi về, con không thể để nó tự về được?”
Nhìn thấy biểu cảm của con dâu, bà chắc mẩm sự việc không đơn giản như nó nói.
Lúc ở trường, Tào Khiết khá là ngoan, nhưng một khi về nhà thì bộc lộ ra hết bản tính, vừa bướng vừa khó hòa hợp.
Mẹ chồng Tạ Mai tất nhiên biết tính khí đứa cháu gái của mình như thế nào, bà không khỏi thở dài.
“Bỏ đi, hôm khác con xem lúc nào được thì dẫn mấy đứa nhỏ về đi, không cần dẫn theo Khiết Tử nữa.”
Đám Tạ Kiến Hoa cũng ăn no rồi, cả đám nằm bò trên giường vừa cảm thán: “Nếu ngày nào cũng được ăn thịt lợn kho thì tốt biết mấy.”
Tạ Miêu cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Đứng nói ở thời đại này thịt heo bị hạn chế cung ứng, đến cả bình thường cũng đã rất khó mua. Trước khi cô xuyên qua đây, có một khoảng thời gian “nhị sư huynh*” tăng giá chóng mặt, mức tăng đỉnh cao nhất của loài heo.
*Nhị sư huynh chính là Trư Bát Giới trong Tây Du Ký, cách nói ví von của loài heo.
Lúc đó, khi đến ăn cơm ở căn tin, nếu có thể nhìn thấy một miếng thịt trong thức ăn, mọi người sẽ vui mừng khôn xiết, “A, một tệ!”
Vì thế khi xuyên về thời đại này, có thể gặp được bà nội nuôi lợn mát tay như vậy, vận may của cô cũng không tệ.
Đang suy nghĩ thì đám nhóc đã kiên cường đứng dậy, trang bị đầy đủ rồi vịn tường đi ra ngoài.
“Mấy đứa đi đâu đó?”
Vương Quý Chi thấy thế, vội vàng chạy ra khỏi nhà bếp.
Vốn dĩ Tạ Kiến Hoa muốn nói ra ngoài chơi, nhưng thấy bố nó nghiêm mặt thì đôi mắt xoay chuyển, sửa lại cách nói.
“Con lên núi nhặt củi với Kiến Quân và Kiến Trung.”
“Đúng thế, lên núi nhặt củi.”
Tạ Kiến Quân phụ họa theo, và còn túm chặt em sinh đôi của mình không cho nó nói bậy.
Sau đó, Tạ Kiến Trung chẳng nói gì, nhưng lại há miệng ợ một tiếng rõ to.
Vương Quý Chi nghe thế thì lườm chúng, “Ăn no như thế, làm sao mà cúi xuống nhặt được hả? Không thì nghỉ ngơi một chút đi?”
“Không cần đâu không cần đâu.” Mấy đứa vội vã lắc đầu, “Bọn con đã nghỉ ngơi xong rồi.”
“Nếu đã không cần nghỉ ngơi thì về phòng lấy sách đi, để chị các con kèm cặp cho.”
Mấy đứa nhóc đang chuẩn bị nhấc chân chạy lấy người nghe thế thì cứng đờ, “Cái gì cơ? Dạy kèm?”
“Ừ, dạy kèm.” Tạ Miêu bước ra, trực tiếp xách thằng cu Tạ Kiến Quân có thành tích tốt nhất trong ba đứa ngốc này vào trong, “Kiến Trung về tìm sách vở kì trước ra đây, bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ dạy kèm toán và ngữ văn năm một trung học cho các em.”
Ba anh em nhà Tạ nghe như sét đánh ngang tai.
Không…….
Ai đó đến nói với chúng đây không phải là thật đi! Không phải là thật!
Tào Khiết: “…”
Không, cô thiếu, cô rất thiếu!
Cô sắp thèm chết rồi mà cậu ta không thấy sao?
Tào Khiết giận tím người, trong lòng thì như nung như nấu.
Cô ta “dễ dàng” lắm mới thuyết phục được liêm sỉ làm sao quan trọng bằng ăn thịt, đang độ chuẩn bị đưa bát qua cho Tạ Miêu, vừa nâng mắt thì...đĩa thịt kho đã sạch boong rồi…
Ăn sạch rồi!
Tào Khiết: Tôi@#¥%……
Tào Khiết vừa giận vừa ấm ức, còn chưa kịp ăn cơm xong đã quấy đòi về nhà.
Tạ Mai thấy hai đứa con đã ăn no rồi, bèn dứt khoát mượn cơ hội này dẫn theo cô ta và hai đứa con chào ra về.
Bọn họ ra khỏi cửa nhà họ Tạ, một mình Tào Khiết tức tối đi phía trước, Hứa Văn Lệ và Hứa Dũng lại lề mề theo sau, đưa tay sờ cái bụng to oạch đầy mãn nguyện.
“Mấy người đi nhanh chút được không?”
Tào Khiết quay đầu lườm bọn họ, khóe mắt như liếc thứ gì đó, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Phía không xa, một chàng trai cao lớn đang kéo xe trượt tuyết đi đến, trên xe chất đầy củi.
Anh ta mang chiếc áo bông dày cộm, nhưng vẫn không thể giấu đi chiều cao và đôi chân dài của mình. Ngũ quan tuấn tú lạ lùng còn lạnh lẽo ảm đạm hơn cả trời tuyết mênh mông này, nhưng đã nhìn là không thể nào rời mắt đi được.
Ở cái thôn Bắc Xá tồi tàn này sao lại có người đẹp trai như thế chứ?
Tào Khiết ì ạch một lúc lâu mới chỉ về bóng hình đó gấp gáp hỏi: “Mọi người có biết đó là ai không?”
“Ai?”
Hứa Văn Lệ cũng quay đầu nhìn, nhưng chàng trai đã đi xa, chỉ để lại một bóng lưng cho bọn họ.
Tào Khiết không có được đáp án mà mình muốn, đường trở về nhà bức bối khó chịu còn hơn khi đến.
Vừa vào cửa, cô ta đã xụ mặt nằm bò trên giường lò, mặc cho ai hỏi cũng không trả lời.
Mẹ chồng của Tạ Mai nhìn thế thì thắc mắc, tìm cơ hội hỏi bà: “Chẳng phải nói ở lại vài ngày à? Sao về nhanh thế?”
Tạ Mai muốn ngập ngừng, “Vốn con muốn ở lại vài ngày, nhưng Khiết Tử (Tào Khiết) đòi về, con không thể để nó tự về được?”
Nhìn thấy biểu cảm của con dâu, bà chắc mẩm sự việc không đơn giản như nó nói.
Lúc ở trường, Tào Khiết khá là ngoan, nhưng một khi về nhà thì bộc lộ ra hết bản tính, vừa bướng vừa khó hòa hợp.
Mẹ chồng Tạ Mai tất nhiên biết tính khí đứa cháu gái của mình như thế nào, bà không khỏi thở dài.
“Bỏ đi, hôm khác con xem lúc nào được thì dẫn mấy đứa nhỏ về đi, không cần dẫn theo Khiết Tử nữa.”
Đám Tạ Kiến Hoa cũng ăn no rồi, cả đám nằm bò trên giường vừa cảm thán: “Nếu ngày nào cũng được ăn thịt lợn kho thì tốt biết mấy.”
Tạ Miêu cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Đứng nói ở thời đại này thịt heo bị hạn chế cung ứng, đến cả bình thường cũng đã rất khó mua. Trước khi cô xuyên qua đây, có một khoảng thời gian “nhị sư huynh*” tăng giá chóng mặt, mức tăng đỉnh cao nhất của loài heo.
*Nhị sư huynh chính là Trư Bát Giới trong Tây Du Ký, cách nói ví von của loài heo.
Lúc đó, khi đến ăn cơm ở căn tin, nếu có thể nhìn thấy một miếng thịt trong thức ăn, mọi người sẽ vui mừng khôn xiết, “A, một tệ!”
Vì thế khi xuyên về thời đại này, có thể gặp được bà nội nuôi lợn mát tay như vậy, vận may của cô cũng không tệ.
Đang suy nghĩ thì đám nhóc đã kiên cường đứng dậy, trang bị đầy đủ rồi vịn tường đi ra ngoài.
“Mấy đứa đi đâu đó?”
Vương Quý Chi thấy thế, vội vàng chạy ra khỏi nhà bếp.
Vốn dĩ Tạ Kiến Hoa muốn nói ra ngoài chơi, nhưng thấy bố nó nghiêm mặt thì đôi mắt xoay chuyển, sửa lại cách nói.
“Con lên núi nhặt củi với Kiến Quân và Kiến Trung.”
“Đúng thế, lên núi nhặt củi.”
Tạ Kiến Quân phụ họa theo, và còn túm chặt em sinh đôi của mình không cho nó nói bậy.
Sau đó, Tạ Kiến Trung chẳng nói gì, nhưng lại há miệng ợ một tiếng rõ to.
Vương Quý Chi nghe thế thì lườm chúng, “Ăn no như thế, làm sao mà cúi xuống nhặt được hả? Không thì nghỉ ngơi một chút đi?”
“Không cần đâu không cần đâu.” Mấy đứa vội vã lắc đầu, “Bọn con đã nghỉ ngơi xong rồi.”
“Nếu đã không cần nghỉ ngơi thì về phòng lấy sách đi, để chị các con kèm cặp cho.”
Mấy đứa nhóc đang chuẩn bị nhấc chân chạy lấy người nghe thế thì cứng đờ, “Cái gì cơ? Dạy kèm?”
“Ừ, dạy kèm.” Tạ Miêu bước ra, trực tiếp xách thằng cu Tạ Kiến Quân có thành tích tốt nhất trong ba đứa ngốc này vào trong, “Kiến Trung về tìm sách vở kì trước ra đây, bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ dạy kèm toán và ngữ văn năm một trung học cho các em.”
Ba anh em nhà Tạ nghe như sét đánh ngang tai.
Không…….
Ai đó đến nói với chúng đây không phải là thật đi! Không phải là thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.