Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 6:
Yên Mộng Hiên
02/01/2023
Nhóc mập Vương Đại Lực đã nghe thấy hết những lời nói của ba anh em nhà họ Tạ.
Suốt chặng đường xuống núi, Cậu ta ta thường hay liếc trộm Tạ Miêu vài cái.
Đáng tiếc, từ đầu ngoại trừ gương mặt hơi đen như vốn có của Tạ Miêu, vẻ mặt cũng trở về như cũ rất nhanh, hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
Nhưng Nhóc mập đã không thấy gương mặt mộc này của cô mấy tháng rồi, giờ Cậu ta ta cảm thấy thuận mắt hơn trước nhiều.
Ít nhất, ít nhất khi gặp lúc trời tối thì Cậu ta sẽ không nghĩ rằng mình gặp quỷ, xém chút bị dọa vãi trong quần.
Cũng không biết Tạ Miêu đã lớp 9 nhưng mãi không chịu học, sao đột nhiên muốn xem sách giáo khoa lớp 7 lớp 8.
Chẳng lẽ lại vì Cố Hàm Giang kia?
Dưới góc nhìn của Nhóc mập, Tạ Miêu không thể nào không thích Cố Hàm Giang được, chắc chắn là vậy.
Cho dù mặt trời mọc từ hướng Tây, Vương Đại Lực Cậu ta gầy thành một tia chớp thì cũng không có khả năng.
Đang nghĩ như vậy, Tạ Miêu đột nhiên phát hiện gì đó, nghiêng đầu nhìn sang chỗ Cậu ta ta.
Vương Đại Lực chột dạ quay đầu 90 độ, làm bộ mình đang nhìn đông nhìn tây.
Sau đó, cơ thể múp míp của Cậu ta ta chững lại, cổ cứng ngắc, khó khăn xoay trở về.
Mẹ nó!
Cố… Cố Hàm Giang, sao lại gặp phải tên sát tinh này chứ!
Tạ Miêu cũng nhìn thấy thiếu niên anh tuấn dưới bóng cây cách đó không xa.
Anh gầy gầy cao cao, trên lưng vác một chiếc sọt có vẻ nặng, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, xa xa nhìn lại giống như một cây trúc xanh.
Cách một khoảng xa, Tạ Miêu cũng có thể thấy rõ gương mặt đẹp động lòng người, giữa lông mày còn có vẻ tăm tối.
Con người Cố Hàm Giang, từ trước đến nay buồn vui thất thường, giá trị nhan sắc trái đạo trời bao nhiêu thì khó ở gần bấy nhiêu.
Nhưng càng như vậy thì càng hấp dẫn những người như thiêu thân lao đầu vào lửa, hiếu kỳ với khí chất đuổi người ra xa ngàn dặm là người có nội tâm thế nào.
Bằng không, lúc trước Tạ Miêu cũng sẽ không làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy.
Tưởng tượng đến mình khi xưa, Tạ Miêu Hận không thể tìm ngay cái cây chĩa về hướng Đông Nam rồi tự treo ngược mình lên, nhìn xem trong đầu có bị úng nước hay không.
Nhóc mập bên cạnh cô có chút bối rối.
Ai cũng biết chỉ cần Tạ Miêu nhìn thấy Cố Hàm Giang là mắt đờ ra, hồn bay, đi đường cũng không xong.
Nếu Tạ Miêu giống như xưa thì sẽ nhào lên quấn lấy Cố Hàm Giang rồi hỏi han ân cần, sau đó tranh xách đồ, hoàn toàn không nhớ rõ chung quanh còn người khác. Hay Cậu ta tự mình về lấy sách, tự về lấy sách, tự về lấy sách sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân Nhóc mập có chút chững lại.
Chính vào lúc Cậu ta chững bước lại, Tạ Miêu vốn đang đi song song với Cậu ta thì lại lướt qua, xông thẳng đến chỗ Cố Hàm Giang.
Cậu ta biết ngay mà!
Nhóc mập không nỡ nhìn thẳng mà che mặt lại, nhưng đợi nửa ngày, cũng không nghe được âm thanh tỏ vẻ điệu đà của Tạ Miêu.
Cậu ta ta ngẩn người, cảm giác bất ngờ mà mở mắt ra. Liền thấy Tạ Miêu mắt nhìn thẳng đi ngang qua Cố Hàm Giang, không liếc Cố Hàm Giang một cái nào, cứ rời đi như vậy… rời đi?!
Ôi trời không giống trong tưởng tượng gì cả!
Nhóc mập ngây người một hồi, Tạ Miêu phát hiện cậu ta bị tụt lại phía sau, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy Vương Đại Lực?”
“Không gì cả.” Cậu ta vội theo sau, đi đến cạnh Tạ Miêu thì nhịn không được hỏi: “Tạ Miêu, vừa rồi Cậu ta không thấy Cố Hàm Giang sao?”
“Thấy.” Giọng điệu của Tạ Miêu vô cùng bình thường.
Nhưng do sự bình thường này khiến nhóc mập ngửi được sự bất thường.
“Đó chính là Cố Hàm Giang đấy, là Cố Hàm Giang, không phải ai khác.”
“Tớ biết.”
“Biết rồi sao cậu ta lại không lên chào hỏi một tiếng, ngược lại còn có vẻ không thấy vậy?”
Tạ Miêu kỳ quái liếc cậu ta ta một cái: “Tớ không thân với anh ta, vì sao phải chào hỏi?”
Hả, không thân…
Đã hứa hôn trước rồi còn nói không thân? Mấy tháng này đều hận không thể gặp nhau mỗi ngày lại còn bảo không thân?
Có phải cậu ta có hiểu lầm gì đó với hai từ không thân này hay không?
Nhóc mập nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi: “Tạ Miêu, vừa rồi cậu nói gì mà cha sinh mẹ đẻ, không muốn thấp hèn để người khác la lên hét xuống với cậu là thật sao……”
Tạ Miêu hỏi cái gì, vì hai người càng lúc càng xa nên nghe không rõ ràng lắm.
Ánh mắt không chút độ ấm của Cố Hàm Giang nhìn hai bóng dáng một béo một gầy lướt qua, khóe môi không phát ra tiếng mà nở một nụ cười nhạo.
Do thấy anh trước sau lạnh nhạt nên mới đổi người khác mới hơn sao?
Thiếu niên xách sọt nặng, rũ hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, tiếp tục đi xuống chân núi.
Dưới núi, người đi đi lại lại trên đường càng nhiều lên.
Hễ có ai nhìn thấy anh thì đều không khỏi nhìn thêm vài lần, nhất là những cô gái và nàng dâu trẻ tuổi.
Nhưng khi anh về đến nhà, cũng không ai đến chào hỏi, như ngăn anh ra khỏi cái thôn này vậy.
Cố Hàm Giang hoàn toàn không để bụng, tự mình trở về nhà bà cô, tháo sọt đặt xuống mặt đất ở dưới hiên.
Ngô Thục Cầm đang nghiến răng phơi khô quần áo, thấy anh trở về, đôi mắt lập tức sáng lên: “Anh Hàm Giang!”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang không thèm ngẩng đầu, trả lời bủn xỉn vô cùng tận.
Ngô Thục Cầm lại không giận chút nào, đi đến thấp giọng gọi như thể có lời muốn nói nhưng cũng thốt ra: “Anh Hàm Giang.”
Suốt chặng đường xuống núi, Cậu ta ta thường hay liếc trộm Tạ Miêu vài cái.
Đáng tiếc, từ đầu ngoại trừ gương mặt hơi đen như vốn có của Tạ Miêu, vẻ mặt cũng trở về như cũ rất nhanh, hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
Nhưng Nhóc mập đã không thấy gương mặt mộc này của cô mấy tháng rồi, giờ Cậu ta ta cảm thấy thuận mắt hơn trước nhiều.
Ít nhất, ít nhất khi gặp lúc trời tối thì Cậu ta sẽ không nghĩ rằng mình gặp quỷ, xém chút bị dọa vãi trong quần.
Cũng không biết Tạ Miêu đã lớp 9 nhưng mãi không chịu học, sao đột nhiên muốn xem sách giáo khoa lớp 7 lớp 8.
Chẳng lẽ lại vì Cố Hàm Giang kia?
Dưới góc nhìn của Nhóc mập, Tạ Miêu không thể nào không thích Cố Hàm Giang được, chắc chắn là vậy.
Cho dù mặt trời mọc từ hướng Tây, Vương Đại Lực Cậu ta gầy thành một tia chớp thì cũng không có khả năng.
Đang nghĩ như vậy, Tạ Miêu đột nhiên phát hiện gì đó, nghiêng đầu nhìn sang chỗ Cậu ta ta.
Vương Đại Lực chột dạ quay đầu 90 độ, làm bộ mình đang nhìn đông nhìn tây.
Sau đó, cơ thể múp míp của Cậu ta ta chững lại, cổ cứng ngắc, khó khăn xoay trở về.
Mẹ nó!
Cố… Cố Hàm Giang, sao lại gặp phải tên sát tinh này chứ!
Tạ Miêu cũng nhìn thấy thiếu niên anh tuấn dưới bóng cây cách đó không xa.
Anh gầy gầy cao cao, trên lưng vác một chiếc sọt có vẻ nặng, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, xa xa nhìn lại giống như một cây trúc xanh.
Cách một khoảng xa, Tạ Miêu cũng có thể thấy rõ gương mặt đẹp động lòng người, giữa lông mày còn có vẻ tăm tối.
Con người Cố Hàm Giang, từ trước đến nay buồn vui thất thường, giá trị nhan sắc trái đạo trời bao nhiêu thì khó ở gần bấy nhiêu.
Nhưng càng như vậy thì càng hấp dẫn những người như thiêu thân lao đầu vào lửa, hiếu kỳ với khí chất đuổi người ra xa ngàn dặm là người có nội tâm thế nào.
Bằng không, lúc trước Tạ Miêu cũng sẽ không làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy.
Tưởng tượng đến mình khi xưa, Tạ Miêu Hận không thể tìm ngay cái cây chĩa về hướng Đông Nam rồi tự treo ngược mình lên, nhìn xem trong đầu có bị úng nước hay không.
Nhóc mập bên cạnh cô có chút bối rối.
Ai cũng biết chỉ cần Tạ Miêu nhìn thấy Cố Hàm Giang là mắt đờ ra, hồn bay, đi đường cũng không xong.
Nếu Tạ Miêu giống như xưa thì sẽ nhào lên quấn lấy Cố Hàm Giang rồi hỏi han ân cần, sau đó tranh xách đồ, hoàn toàn không nhớ rõ chung quanh còn người khác. Hay Cậu ta tự mình về lấy sách, tự về lấy sách, tự về lấy sách sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân Nhóc mập có chút chững lại.
Chính vào lúc Cậu ta chững bước lại, Tạ Miêu vốn đang đi song song với Cậu ta thì lại lướt qua, xông thẳng đến chỗ Cố Hàm Giang.
Cậu ta biết ngay mà!
Nhóc mập không nỡ nhìn thẳng mà che mặt lại, nhưng đợi nửa ngày, cũng không nghe được âm thanh tỏ vẻ điệu đà của Tạ Miêu.
Cậu ta ta ngẩn người, cảm giác bất ngờ mà mở mắt ra. Liền thấy Tạ Miêu mắt nhìn thẳng đi ngang qua Cố Hàm Giang, không liếc Cố Hàm Giang một cái nào, cứ rời đi như vậy… rời đi?!
Ôi trời không giống trong tưởng tượng gì cả!
Nhóc mập ngây người một hồi, Tạ Miêu phát hiện cậu ta bị tụt lại phía sau, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy Vương Đại Lực?”
“Không gì cả.” Cậu ta vội theo sau, đi đến cạnh Tạ Miêu thì nhịn không được hỏi: “Tạ Miêu, vừa rồi Cậu ta không thấy Cố Hàm Giang sao?”
“Thấy.” Giọng điệu của Tạ Miêu vô cùng bình thường.
Nhưng do sự bình thường này khiến nhóc mập ngửi được sự bất thường.
“Đó chính là Cố Hàm Giang đấy, là Cố Hàm Giang, không phải ai khác.”
“Tớ biết.”
“Biết rồi sao cậu ta lại không lên chào hỏi một tiếng, ngược lại còn có vẻ không thấy vậy?”
Tạ Miêu kỳ quái liếc cậu ta ta một cái: “Tớ không thân với anh ta, vì sao phải chào hỏi?”
Hả, không thân…
Đã hứa hôn trước rồi còn nói không thân? Mấy tháng này đều hận không thể gặp nhau mỗi ngày lại còn bảo không thân?
Có phải cậu ta có hiểu lầm gì đó với hai từ không thân này hay không?
Nhóc mập nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi: “Tạ Miêu, vừa rồi cậu nói gì mà cha sinh mẹ đẻ, không muốn thấp hèn để người khác la lên hét xuống với cậu là thật sao……”
Tạ Miêu hỏi cái gì, vì hai người càng lúc càng xa nên nghe không rõ ràng lắm.
Ánh mắt không chút độ ấm của Cố Hàm Giang nhìn hai bóng dáng một béo một gầy lướt qua, khóe môi không phát ra tiếng mà nở một nụ cười nhạo.
Do thấy anh trước sau lạnh nhạt nên mới đổi người khác mới hơn sao?
Thiếu niên xách sọt nặng, rũ hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, tiếp tục đi xuống chân núi.
Dưới núi, người đi đi lại lại trên đường càng nhiều lên.
Hễ có ai nhìn thấy anh thì đều không khỏi nhìn thêm vài lần, nhất là những cô gái và nàng dâu trẻ tuổi.
Nhưng khi anh về đến nhà, cũng không ai đến chào hỏi, như ngăn anh ra khỏi cái thôn này vậy.
Cố Hàm Giang hoàn toàn không để bụng, tự mình trở về nhà bà cô, tháo sọt đặt xuống mặt đất ở dưới hiên.
Ngô Thục Cầm đang nghiến răng phơi khô quần áo, thấy anh trở về, đôi mắt lập tức sáng lên: “Anh Hàm Giang!”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang không thèm ngẩng đầu, trả lời bủn xỉn vô cùng tận.
Ngô Thục Cầm lại không giận chút nào, đi đến thấp giọng gọi như thể có lời muốn nói nhưng cũng thốt ra: “Anh Hàm Giang.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.