Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 71:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Trong tiếng cười trầm trồ khen ngợi, chỉ có Tôn Lôi không đành lòng nhìn thẳng che mặt.
Anh ta liếc nhìn vị trí Cố Hàm Giang phía trước, thấy Cố Hàm Giang đã đi rồi, vội vàng tiến lên đỡ Phó Quân.
“Anh Quân Tử, anh không không sao chứ?”
“Đừng động!”
Phó Quân vội vàng ngăn cản anh ta.
“Sao vậy? Chỗ kia hỏng rồi?”
Tôn Lôi cả kinh, bất giác nâng cao giọng.
Người xung quanh cũng phát hiện ra không đúng.
“Thằng nhóc, cậu không phải biểu diễn tuyệt chiêu sao?”
“Ai da, cậu không phải ngã hỏng chứ? Mau đứng lên, mau đứng lên nhìn xem.”
Trong tiếng hỏi han ân cần, mặt Phó Quân vốn có chút tái nhợt nhanh chóng chuyển đỏ, sau đó lại thay đổi nhẹ.
“Cậu ồn ào cái gì?” Anh ta hung hăng trừng Tôn Lôi.
“Không phải là em lo lắng cho anh sao?” Vẻ mặt Tôn Lôi vô tội, “Anh Quân Tử, rốt cuộc là bị thương chỗ nào rồi.”
“Không bị thương chỗ nào hết.”
Phó Quân hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi, “Vừa rồi căng quá, tôi đau trứng.”
Nông thôn thời đại này đừng nhìn điều kiện kém, lúc ăn Tết quả thực rất náo nhiệt, có hương vị Tết hơn đời trước của Tạ Miêu nhiều.
Đếm 30 đón giao thừa xong, hơn nửa đêm, bắt đầu có tốp ba tốp năm trẻ con đến các nhà chúc tết.
Cô gái trong thôn lập tiết mục đến nhà người khác biểu diễn, nhảy “Trên núi Kim Sơn của Bắc Kinh”, nhảy “Vịnh mai”.
Nói ép dẻo lưng ra sau là ép dẻo lưng ra sau, nói xoạc ngang là xoạc ngang, tư thế tuyệt đối không phải con chim công xanh ngày đó có thể so sánh.
Bởi vì muốn ra ngoài chúc tết, trong nhà cũng thường xuyên có khách tới, Tạ Miêu có lòng tốt thả mấy em trai nghỉ vài ngày, mùng bảy mới bắt đầu học thêm.
Lưu Chiêu Đệ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tạ Kiến Hoa vịn vào cạnh tủ đang mở, từ dưới đáy tủ gỡ dây pháo nhỏ từ trên xuống dưới.
“Học thêm xong rồi?” Bà hỏi con trai mình.
“Vẫn chưa ạ, con đi vệ sinh chút.” Tạ Kiến Hoa vừa gỡ vừa nhét vào trong túi, nghe vậy đầu cũng không nâng lên.
“Chưa học thêm xong con còn chơi cái đồ này làm gì? Muốn lén chạy ra ngoài hả?”
Mặc dù Lưu Chiêu Đệ vẫn xem Tạ Miêu không vừa mắt như cũ, nhưng Tạ Miêu dạy thêm cho con trai nhà mình, bà vẫn ủng hộ.
Bà liếc mắt nhìn bên ngoài, đi đến lặng lẽ nhét cho Tạ Kiến Hoa hai quả trứng gà luộc, “Cho con, tranh thủ ăn xong rồi quay lại.”
Tạ Kiến Hoa ngoài miệng đáp vâng, nhưng xếp gọn xong pháo, xoay người cầm trứng gà chạy về phía phòng Tạ Miêu.
“Ai da, nói gì con không nghe hả?” Lưu Chiêu Đệ tức giận ở phía sau gọi cậu ta.
Tạ Kiến Hoa muốn làm gì, dùng ngón chân nghĩ bà cũng biết.
Lưu Chiêu Đệ không rõ, sao bản thân lại nuôi được đứa con ngốc như vậy.
Vụng trộm luộc cho nó hai quả trứng gà, nó không tranh thủ ăn, ngược lại cầm đi cho người khác, đây không phải ngốc thì là gì?
Cũng không biết ba đứa trẻ nhà chú hai rót bùa mê thuốc lú gì cho nó uống, đặc biệt là đứa Tạ Miêu kia.
Lưu Chiêu Đệ đang nghĩ, Tạ Kiến Hoa đột nhiên dừng bước.
“Sao thế?”
Bà còn tưởng rằng con trai nghĩ thông rồi, Tạ Kiến Hoa lại chạy đến phòng bếp, “Ban nãy vừa cầm pháo, con đi rửa tay, chị con thích sạch sẽ.”
Lưu Chiêu Đệ: “...”
Nếu không phải là con trai bà mang thai mười tháng sinh ra, bà cũng nghi ngờ, có phải mình đã nhặt được con nhà chú hai về nuôi.
Tạ Kiến Hoa rửa tay xong, trở lại lấy ra hai quả trứng ra, “Mẹ em luộc trứng gà cho chúng ta, ăn xong lại học tiếp.”
Tạ Miêu biết rõ thái độ của bác gái cả nhà mình với mình, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, “Vậy nghỉ ngơi 10 phút.”
Hai anh em Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung lập tức quẳng bút đi, cướp lấy muốn giúp Tạ Kiến Hoa bóc trứng gà.
Tạ Kiến Hoa cho bọn họ một quả, bản thân bóc một quả, đưa lòng đỏ trứng gà cho Tạ Miêu.
Tạ Miêu thích ăn lòng đỏ trứng, không thích lòng trắng, người trong nhà ăn trứng gà đều sẽ đưa lòng đỏ cho cô.
“Cảm ơn.”
Tạ Miêu nhận lấy vừa cắn một miếng, nhóc mập mạp Vương Đại Lực từ bên ngoài tiến vào, “Bà nội Tạ, bọn Kiến Hoa Kiến Quân có nhà không ạ?”
“Có đó, đều ở trong phòng Miêu Miêu.” Vương Quý Chi đang ở trong phòng khâu tất thò đầu ra đáp một tiếng.
Vương Đại Lực lập tức ngựa quen đường cũ tìm đến, “Bà nội cứ bận đi ạ, còn đi tìm bọn nó chơi.”
“Chị phát hiện, người gần đây đến tìm mấy đứa chơi trở nên nhiều hơn, mấy đứa không nói với bọn họ buổi sáng phải học thêm sao?”
Tạ Miêu nhìn ba đứa trẻ gấu* một cái.
*Đứa trẻ gấu: Ngôn ngữ mạng chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, phá phách, chưa hiểu chuyện.
Tạ Kiến Quân vội nói: “Nói rồi ạ, có thể là gần đây không hay ra ngoài chơi, bọn nó mới luôn tìm đến nhà chúng ta.”
“Vậy sao?”
Tạ Miêu cong môi, quay đầu nhìn Vương Đại Lực vừa tiến vào phòng nói: “Bọn họ còn chưa học thêm xong, buổi chiều cậu lại đến chơi đi.”
Vương Đại Lực ngồi hàng phía trước Tạ Miêu, là chính mắt nhìn thấy cô từ học sinh kém lộn ngược dòng thành đứng đầu lớp thế nào, không khỏi có chút kính sợ với cô.
Nghe Tạ Miêu nói như vậy, cậu ta lập tức do dự.
Tạ Kiến Hoa thấy vậy, vội vàng nói: “Người ta cũng tới rồi, nếu không chúng ta vẫn là ra ngoài đi, buổi chiều lại học thêm.”
“Không được.”
Tạ Miêu một mực từ chối, “Buổi chiều trời tối sớm, tối đến đốt đèn đọc sách không tốt cho mắt.”
Năm kia thôn Bắc Xá mới có điện, dùng vẫn là loại bóng đèn cũ rất lờ mờ, căn bản không đủ sáng.
“Vậy ngày mai chúng ta học ạ?” Tạ Kiến Trung cẩn thận dò hỏi.
Tạ Miêu nhướng mày, “Sau đó ngày mai kéo dài đến ngày kia.”
Anh ta liếc nhìn vị trí Cố Hàm Giang phía trước, thấy Cố Hàm Giang đã đi rồi, vội vàng tiến lên đỡ Phó Quân.
“Anh Quân Tử, anh không không sao chứ?”
“Đừng động!”
Phó Quân vội vàng ngăn cản anh ta.
“Sao vậy? Chỗ kia hỏng rồi?”
Tôn Lôi cả kinh, bất giác nâng cao giọng.
Người xung quanh cũng phát hiện ra không đúng.
“Thằng nhóc, cậu không phải biểu diễn tuyệt chiêu sao?”
“Ai da, cậu không phải ngã hỏng chứ? Mau đứng lên, mau đứng lên nhìn xem.”
Trong tiếng hỏi han ân cần, mặt Phó Quân vốn có chút tái nhợt nhanh chóng chuyển đỏ, sau đó lại thay đổi nhẹ.
“Cậu ồn ào cái gì?” Anh ta hung hăng trừng Tôn Lôi.
“Không phải là em lo lắng cho anh sao?” Vẻ mặt Tôn Lôi vô tội, “Anh Quân Tử, rốt cuộc là bị thương chỗ nào rồi.”
“Không bị thương chỗ nào hết.”
Phó Quân hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi, “Vừa rồi căng quá, tôi đau trứng.”
Nông thôn thời đại này đừng nhìn điều kiện kém, lúc ăn Tết quả thực rất náo nhiệt, có hương vị Tết hơn đời trước của Tạ Miêu nhiều.
Đếm 30 đón giao thừa xong, hơn nửa đêm, bắt đầu có tốp ba tốp năm trẻ con đến các nhà chúc tết.
Cô gái trong thôn lập tiết mục đến nhà người khác biểu diễn, nhảy “Trên núi Kim Sơn của Bắc Kinh”, nhảy “Vịnh mai”.
Nói ép dẻo lưng ra sau là ép dẻo lưng ra sau, nói xoạc ngang là xoạc ngang, tư thế tuyệt đối không phải con chim công xanh ngày đó có thể so sánh.
Bởi vì muốn ra ngoài chúc tết, trong nhà cũng thường xuyên có khách tới, Tạ Miêu có lòng tốt thả mấy em trai nghỉ vài ngày, mùng bảy mới bắt đầu học thêm.
Lưu Chiêu Đệ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tạ Kiến Hoa vịn vào cạnh tủ đang mở, từ dưới đáy tủ gỡ dây pháo nhỏ từ trên xuống dưới.
“Học thêm xong rồi?” Bà hỏi con trai mình.
“Vẫn chưa ạ, con đi vệ sinh chút.” Tạ Kiến Hoa vừa gỡ vừa nhét vào trong túi, nghe vậy đầu cũng không nâng lên.
“Chưa học thêm xong con còn chơi cái đồ này làm gì? Muốn lén chạy ra ngoài hả?”
Mặc dù Lưu Chiêu Đệ vẫn xem Tạ Miêu không vừa mắt như cũ, nhưng Tạ Miêu dạy thêm cho con trai nhà mình, bà vẫn ủng hộ.
Bà liếc mắt nhìn bên ngoài, đi đến lặng lẽ nhét cho Tạ Kiến Hoa hai quả trứng gà luộc, “Cho con, tranh thủ ăn xong rồi quay lại.”
Tạ Kiến Hoa ngoài miệng đáp vâng, nhưng xếp gọn xong pháo, xoay người cầm trứng gà chạy về phía phòng Tạ Miêu.
“Ai da, nói gì con không nghe hả?” Lưu Chiêu Đệ tức giận ở phía sau gọi cậu ta.
Tạ Kiến Hoa muốn làm gì, dùng ngón chân nghĩ bà cũng biết.
Lưu Chiêu Đệ không rõ, sao bản thân lại nuôi được đứa con ngốc như vậy.
Vụng trộm luộc cho nó hai quả trứng gà, nó không tranh thủ ăn, ngược lại cầm đi cho người khác, đây không phải ngốc thì là gì?
Cũng không biết ba đứa trẻ nhà chú hai rót bùa mê thuốc lú gì cho nó uống, đặc biệt là đứa Tạ Miêu kia.
Lưu Chiêu Đệ đang nghĩ, Tạ Kiến Hoa đột nhiên dừng bước.
“Sao thế?”
Bà còn tưởng rằng con trai nghĩ thông rồi, Tạ Kiến Hoa lại chạy đến phòng bếp, “Ban nãy vừa cầm pháo, con đi rửa tay, chị con thích sạch sẽ.”
Lưu Chiêu Đệ: “...”
Nếu không phải là con trai bà mang thai mười tháng sinh ra, bà cũng nghi ngờ, có phải mình đã nhặt được con nhà chú hai về nuôi.
Tạ Kiến Hoa rửa tay xong, trở lại lấy ra hai quả trứng ra, “Mẹ em luộc trứng gà cho chúng ta, ăn xong lại học tiếp.”
Tạ Miêu biết rõ thái độ của bác gái cả nhà mình với mình, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, “Vậy nghỉ ngơi 10 phút.”
Hai anh em Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung lập tức quẳng bút đi, cướp lấy muốn giúp Tạ Kiến Hoa bóc trứng gà.
Tạ Kiến Hoa cho bọn họ một quả, bản thân bóc một quả, đưa lòng đỏ trứng gà cho Tạ Miêu.
Tạ Miêu thích ăn lòng đỏ trứng, không thích lòng trắng, người trong nhà ăn trứng gà đều sẽ đưa lòng đỏ cho cô.
“Cảm ơn.”
Tạ Miêu nhận lấy vừa cắn một miếng, nhóc mập mạp Vương Đại Lực từ bên ngoài tiến vào, “Bà nội Tạ, bọn Kiến Hoa Kiến Quân có nhà không ạ?”
“Có đó, đều ở trong phòng Miêu Miêu.” Vương Quý Chi đang ở trong phòng khâu tất thò đầu ra đáp một tiếng.
Vương Đại Lực lập tức ngựa quen đường cũ tìm đến, “Bà nội cứ bận đi ạ, còn đi tìm bọn nó chơi.”
“Chị phát hiện, người gần đây đến tìm mấy đứa chơi trở nên nhiều hơn, mấy đứa không nói với bọn họ buổi sáng phải học thêm sao?”
Tạ Miêu nhìn ba đứa trẻ gấu* một cái.
*Đứa trẻ gấu: Ngôn ngữ mạng chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, phá phách, chưa hiểu chuyện.
Tạ Kiến Quân vội nói: “Nói rồi ạ, có thể là gần đây không hay ra ngoài chơi, bọn nó mới luôn tìm đến nhà chúng ta.”
“Vậy sao?”
Tạ Miêu cong môi, quay đầu nhìn Vương Đại Lực vừa tiến vào phòng nói: “Bọn họ còn chưa học thêm xong, buổi chiều cậu lại đến chơi đi.”
Vương Đại Lực ngồi hàng phía trước Tạ Miêu, là chính mắt nhìn thấy cô từ học sinh kém lộn ngược dòng thành đứng đầu lớp thế nào, không khỏi có chút kính sợ với cô.
Nghe Tạ Miêu nói như vậy, cậu ta lập tức do dự.
Tạ Kiến Hoa thấy vậy, vội vàng nói: “Người ta cũng tới rồi, nếu không chúng ta vẫn là ra ngoài đi, buổi chiều lại học thêm.”
“Không được.”
Tạ Miêu một mực từ chối, “Buổi chiều trời tối sớm, tối đến đốt đèn đọc sách không tốt cho mắt.”
Năm kia thôn Bắc Xá mới có điện, dùng vẫn là loại bóng đèn cũ rất lờ mờ, căn bản không đủ sáng.
“Vậy ngày mai chúng ta học ạ?” Tạ Kiến Trung cẩn thận dò hỏi.
Tạ Miêu nhướng mày, “Sau đó ngày mai kéo dài đến ngày kia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.