Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 77:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Đôi chân dài thẳng tắp của Tạ Miêu được bao bọc trong chiếc quần dài màu trắng cảm nhận chất vải có hơi cứng, đường nét như ẩn như hiện, còn thu hút ánh mắt hơn mặc váy. Chiếc áo thuần trắng kiểu quân phục lại hơi bó eo, phác họa thân hình yểu điệu của cô.
Trời xinh cô đã có một đôi mắt đào hoa lấp lánh, trang điểm nhẹ khiến cả người trông hiên ngang lại lộ ra chút quyến rũ ngây ngô. Cho dù là vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đằng kia cũng có một đống người nhìn đến thất thần, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Mắt Lý Lạp Mai đầy ngôi sao nhỏ ôm đồ của Tạ Miêu lại đây, trong mắt khó kìm nén sự tán thưởng.
“Tạ Miêu, quần áo này cũng rất hợp với cậu, cậu mặc đẹp hơn nhiều so với người chỉ huy lúc đầu.”
Kiểu khen ngợi thật lòng này ai cũng thích nghe, Tạ Miêu cười cười với cô ấy, cúi đầu chỉnh lại bông hoa vàng trước ngực, lại khoác thêm áo choàng nhỏ màu đỏ thẫm đến dưới mông, cuối cùng cầm lấy mũ trên tay cô ấy đội lên đầu.
Chiếc mũ kia hình vuông, đỉnh bằng, có chút na ná mũ quân đội của các quốc gia phương Tây, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Tạ Miêu thay đồ xong, khí chất cả người lại thêm một bậc, người xung quanh ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Đợi cô đeo găng tay trắng nhà trường phát, cầm lấy gậy chỉ huy đứng trước đội quân nhạc, mới có người thở hắt ra.
“Nữ sinh này cũng đẹp thật.”
“Đúng vậy, trước kia cũng chỉ cảm thấy trang phục của chỉ huy đẹp thôi, nhưng không ngờ còn có thể đẹp thành thế này.”
“Vẫn phải nhìn người đi, người trông đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.”
Ngay cả mấy người Đoàn Thụ Hoa trước kia từng có mâu thuẫn với Tạ Miêu, ánh mắt cũng luôn đuổi theo cô, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
“Dường như cậu ta lại trở nên đẹp rồi.”
“Phải đó, không những trở nên xinh đẹp, còn cao hơn nữa, tớ nhớ năm ngoái chân cậu ta không dài như vậy.”
Có nam sinh cấp ba đặc biệt chạy tới nhìn chỉ huy mới, không nhịn được tò mò hỏi: “Chỉ huy kia mấy em quen hả?”
“Biết, cậu ấy là bạn học cùng lớp của bọn em.”
Mấy người Đoàn Thụ Hoa không muốn tiếp lời cho lắm, nhưng xuất phát từ lễ phép, vẫn trả lời câu hỏi của đối phương.
Ngay lập tức có vài người xông tới, “Em ấy tên là gì? Còn nữa, mấy em học lớp nào?”
Mấy người Đoàn Thụ Hoa: “...”
Mẹ nó trong cuộc đời lần đầu tiên được hoan nghênh như vậy, thế mà lại vì Tạ Miêu!
Đừng nói chuyện với bọn cô, bọn cô muốn lẳng lặng, đừng hỏi bọn cô lẳng lặng là ai.
Nghe nói trường trung học trong trấn hôm nay tổ chức đại hội thể thao, không ít người đều chạy đến bên đường vây xem. Ngay cả Vương Quý Chi cũng đặc biệt từ nhà qua đây, trước tiên tìm vị trí tốt ở hàng đầu đợi.
Lúc Tạ Miêu cầm gậy chỉ huy trong tay, cùng bạn học cầm cờ và bảo vệ cờ đằng sau đi ra cổng trường học, trước mắt mọi người đều sáng lên.
“Ai da, cô gái nhỏ này trông xinh đẹp ghê, tư thế đi cũng đẹp, giống như cây cỏ gấu vậy.”
“Đây không phải là người năm ngoài đúng không? Hình như vóc dáng người năm ngoái không cao như vậy, ống quần cũng phải xắn lên.”
Trong đám người, Vương Quý Chi nghe được người khác khen ngợi cháu gái nhà mình, ánh mắt cũng cười tươi rói.
Bên kia Phó Quân cũng không nhịn được huýt sáo về phía Tạ Miêu, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
“Nhìn thấy chưa? Người chỉ huy khoác áo choàng kia. Chính là cô ấy, cô ấy là Tạ Miêu.”
Hai nam sinh đứng chung bên cạnh cậu ta ánh mắt cũng nhìn thẳng, “Thật sự xinh đẹp đấy, đẹp hơn nữ sinh trường chúng ta.”
“Thế nào? Hôm nay không uổng công đúng không?” Phó Quân đắc ý nhướng mày.
“Không uổng công.”
Hai người kia đồng loạt gật đầu, “Giúp chút đi, lát nữa giới thiệu cho chúng tôi làm quen tí đê.”
Phó Quân vừa nghe, lập tức sầm mặt, “Giới thiệu cái gì, mấy cậu mơ đẹp nhỉ.”
“Chỉ làm quen tí thôi, chúng tôi cũng chưa muốn làm gì. Cậu phản ứng mạnh như vậy, đừng nói bản thân cũng chưa bấu víu được đấy chứ?”
Mấy người hi hi ha ha, kề vai sát cánh đi theo đội quân nhạc. Nhưng lại không chú ý tới có một đôi mắt đen tựa như mực, sau khi nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, ánh mắt không còn độ ấm dừng trên người bọn họ.
Cố Hàm Giang vốn chuẩn bị đi vào trong huyện bán rau rừng.
Mùa xuân chính là thời điểm tốt ăn rau rừng, những thứ như rau rừng ở trong trấn bán mãi không lên giá, trong huyện lại không ít người sẽ mua.
Kết quả buổi sáng ra cửa, Ngô Thục Cầm nói với anh trường bọn họ hôm nay tổ chức đại hội thể thao, anh đã không vội vàng đi luôn mà đứng ở bên đường nhìn một lát.
Vừa đứng ở đây, ngoài ý muốn thấy được dáng vẻ tư thế hiên ngang lại xinh đẹp tự tin của Tạ Miêu, hồi lâu anh không di chuyển bước chân.
Vì thế lời nói của Phó Quân và đồng bọn, cũng lọt vào tai anh không sót một chữ nào.
Cố Hàm Giang có trí nhớ không tồi, lập tức thông qua giọng nói và mặt mũi của Phó Quân nhận ra cậu ta là người dây dưa với Tạ Miêu hôm múa Ương Ca.
Trời xinh cô đã có một đôi mắt đào hoa lấp lánh, trang điểm nhẹ khiến cả người trông hiên ngang lại lộ ra chút quyến rũ ngây ngô. Cho dù là vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đằng kia cũng có một đống người nhìn đến thất thần, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Mắt Lý Lạp Mai đầy ngôi sao nhỏ ôm đồ của Tạ Miêu lại đây, trong mắt khó kìm nén sự tán thưởng.
“Tạ Miêu, quần áo này cũng rất hợp với cậu, cậu mặc đẹp hơn nhiều so với người chỉ huy lúc đầu.”
Kiểu khen ngợi thật lòng này ai cũng thích nghe, Tạ Miêu cười cười với cô ấy, cúi đầu chỉnh lại bông hoa vàng trước ngực, lại khoác thêm áo choàng nhỏ màu đỏ thẫm đến dưới mông, cuối cùng cầm lấy mũ trên tay cô ấy đội lên đầu.
Chiếc mũ kia hình vuông, đỉnh bằng, có chút na ná mũ quân đội của các quốc gia phương Tây, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Tạ Miêu thay đồ xong, khí chất cả người lại thêm một bậc, người xung quanh ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Đợi cô đeo găng tay trắng nhà trường phát, cầm lấy gậy chỉ huy đứng trước đội quân nhạc, mới có người thở hắt ra.
“Nữ sinh này cũng đẹp thật.”
“Đúng vậy, trước kia cũng chỉ cảm thấy trang phục của chỉ huy đẹp thôi, nhưng không ngờ còn có thể đẹp thành thế này.”
“Vẫn phải nhìn người đi, người trông đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.”
Ngay cả mấy người Đoàn Thụ Hoa trước kia từng có mâu thuẫn với Tạ Miêu, ánh mắt cũng luôn đuổi theo cô, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
“Dường như cậu ta lại trở nên đẹp rồi.”
“Phải đó, không những trở nên xinh đẹp, còn cao hơn nữa, tớ nhớ năm ngoái chân cậu ta không dài như vậy.”
Có nam sinh cấp ba đặc biệt chạy tới nhìn chỉ huy mới, không nhịn được tò mò hỏi: “Chỉ huy kia mấy em quen hả?”
“Biết, cậu ấy là bạn học cùng lớp của bọn em.”
Mấy người Đoàn Thụ Hoa không muốn tiếp lời cho lắm, nhưng xuất phát từ lễ phép, vẫn trả lời câu hỏi của đối phương.
Ngay lập tức có vài người xông tới, “Em ấy tên là gì? Còn nữa, mấy em học lớp nào?”
Mấy người Đoàn Thụ Hoa: “...”
Mẹ nó trong cuộc đời lần đầu tiên được hoan nghênh như vậy, thế mà lại vì Tạ Miêu!
Đừng nói chuyện với bọn cô, bọn cô muốn lẳng lặng, đừng hỏi bọn cô lẳng lặng là ai.
Nghe nói trường trung học trong trấn hôm nay tổ chức đại hội thể thao, không ít người đều chạy đến bên đường vây xem. Ngay cả Vương Quý Chi cũng đặc biệt từ nhà qua đây, trước tiên tìm vị trí tốt ở hàng đầu đợi.
Lúc Tạ Miêu cầm gậy chỉ huy trong tay, cùng bạn học cầm cờ và bảo vệ cờ đằng sau đi ra cổng trường học, trước mắt mọi người đều sáng lên.
“Ai da, cô gái nhỏ này trông xinh đẹp ghê, tư thế đi cũng đẹp, giống như cây cỏ gấu vậy.”
“Đây không phải là người năm ngoài đúng không? Hình như vóc dáng người năm ngoái không cao như vậy, ống quần cũng phải xắn lên.”
Trong đám người, Vương Quý Chi nghe được người khác khen ngợi cháu gái nhà mình, ánh mắt cũng cười tươi rói.
Bên kia Phó Quân cũng không nhịn được huýt sáo về phía Tạ Miêu, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
“Nhìn thấy chưa? Người chỉ huy khoác áo choàng kia. Chính là cô ấy, cô ấy là Tạ Miêu.”
Hai nam sinh đứng chung bên cạnh cậu ta ánh mắt cũng nhìn thẳng, “Thật sự xinh đẹp đấy, đẹp hơn nữ sinh trường chúng ta.”
“Thế nào? Hôm nay không uổng công đúng không?” Phó Quân đắc ý nhướng mày.
“Không uổng công.”
Hai người kia đồng loạt gật đầu, “Giúp chút đi, lát nữa giới thiệu cho chúng tôi làm quen tí đê.”
Phó Quân vừa nghe, lập tức sầm mặt, “Giới thiệu cái gì, mấy cậu mơ đẹp nhỉ.”
“Chỉ làm quen tí thôi, chúng tôi cũng chưa muốn làm gì. Cậu phản ứng mạnh như vậy, đừng nói bản thân cũng chưa bấu víu được đấy chứ?”
Mấy người hi hi ha ha, kề vai sát cánh đi theo đội quân nhạc. Nhưng lại không chú ý tới có một đôi mắt đen tựa như mực, sau khi nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, ánh mắt không còn độ ấm dừng trên người bọn họ.
Cố Hàm Giang vốn chuẩn bị đi vào trong huyện bán rau rừng.
Mùa xuân chính là thời điểm tốt ăn rau rừng, những thứ như rau rừng ở trong trấn bán mãi không lên giá, trong huyện lại không ít người sẽ mua.
Kết quả buổi sáng ra cửa, Ngô Thục Cầm nói với anh trường bọn họ hôm nay tổ chức đại hội thể thao, anh đã không vội vàng đi luôn mà đứng ở bên đường nhìn một lát.
Vừa đứng ở đây, ngoài ý muốn thấy được dáng vẻ tư thế hiên ngang lại xinh đẹp tự tin của Tạ Miêu, hồi lâu anh không di chuyển bước chân.
Vì thế lời nói của Phó Quân và đồng bọn, cũng lọt vào tai anh không sót một chữ nào.
Cố Hàm Giang có trí nhớ không tồi, lập tức thông qua giọng nói và mặt mũi của Phó Quân nhận ra cậu ta là người dây dưa với Tạ Miêu hôm múa Ương Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.