Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 90:

Yên Mộng Hiên

07/05/2023

Còn có, Cố Hàm Giang lại có thể nói nhiều với người khác như vậy!

Các nữ sinh tự động bỏ qua hai bà lão, dùng biểu cảm hoảng hốt nhìn bóng lưng Cố Hàm Giang và Tạ Miêu hồi lâu, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Vãi lúa! Cô gái nào mà trâu bò thế!

Thật ra Tạ Miêu trâu bò cùng đi với Cố Hàm Giang không bao xa thì đã tách ra.

Cô và Vương Quý Chi muốn đi mua đồ đón người, Cố Hàm Giang và bà Ngô muốn đến xưởng dệt, cũng không cùng đường.

Mà tách ra không bao lâu, bà Ngô đột nhiên cười tủm tỉm hỏi cháu trai nhà mình: “Hàm Giang, kem dưỡng trắng và khăn quàng cổ là thế nào vậy?”

Cố Hàm Giang còn tưởng rằng chuyện kia đã qua rồi, không ngờ bà sẽ đột nhiên hỏi như vậy, đờ người.

Bà Ngô liền nheo mắt lại, “Những cái đó đều là cháu đưa phải không? Bằng không cháu đụng bà làm gì?”

Cố Hàm Giang thấy không lừa gạt qua chuyện được, chỉ đành gật đầu, “Là cháu đưa.”

“Đưa thế nào vậy? Bảo Thục Cầm đưa giúp cháu?”

Bà Ngô nghĩ đến điều gì đó, “Bà nói con bé lấy đâu ra tiền mua phấn mua kẹp tóc, hóa ra là làm chân chạy vặt cho cháu, cháu có cái gì sao không sự mình đưa cho Miêu Miêu, khỏi phải lừa một vòng lớn, chơi bài bà đưa?”

Nếu biết là anh đưa, Tạ Miêu nhất định sẽ không cần.

Cố Hàm Giang mím môi, không nói chuyện.

Bà Ngô thấy vậy thì khoát tay, “Được rồi được rồi, cháu bằng lòng đưa sao thì đưa thế, bà không quản.” Dừng một chút, lại có chút tò mò hỏi: “Bà nhìn cháu trước đây cũng không để ý Miêu Miêu lắm mà? Sao muốn tặng đồ cho con bé thế? Nghĩ thông rồi?”



Trong ánh mắt sáng rực của bà Ngô có sự tìm tòi nghiên cứu, còn có chút cười nhạo, nhìn thấy đường nét cằm dưới tinh xảo hoàn mỹ của Cố Hàm Giang căng cứng.

Anh im lặng đối diện với bà một lúc lâu, mới giải thích: “Cô ấy đã cứu cháu.”



Chờ mua xong đồ lại đón được hai chị em Hứa Văn Lệ và Hứa Dũng, đã sắp đến giữa trưa.

Vương Quý Chi nhìn mấy đứa trẻ nóng đến mức trán đầy mồ hôi, từ trong túi móc ra 2 hào, đến cửa hàng mua sáu que kem. Ba người bọn Tạ Miêu mỗi người một que, còn lại bà cầm đến trạm xe khách, cho bà Ngô và Cố Hàm Giang mỗi người một que.

Bà Ngô không cần, chỉ đưa cho Cố Hàm Giang một que. Còn dư lại hai que, Cố Hàm Giang ăn một que kem ăn đến như gặp phải đại địch, đời trước Tạ Miêu ăn kem ly kem bông nhiều lại không thích ăn kem que lắm, toàn hời cho hai chị em Hứa Văn Lệ.

Ăn xong, Vương Quý Chi cũng kiên trì theo giá mua mấy tấm vải từ chỗ bà Ngô, một nhóm 6 người đồng hành quay về thôn Bắc Xá.

Lúc mấy người Tạ Miêu vào cửa, Tạ Vệ Dân vừa lúc mang theo mấy tờ giấy từ bên ngoài trở về.

“Sao con không ở ruộng?” Vương Quý Chi buồn bực.

“Có thanh niên tri thức muốn nhập đội chúng ta, con gọi điện thoại cho bí thư công xã xác nhận một chút.” Tạ Vệ Dân nói.

“Nhập đội?” Vương Quý Chi càng bất ngờ, “Thanh niên tri thức bây giờ đều bắt đầu trở về quê nhà sao, còn có người xuống đây nhập đội, ai vậy?”

“Hình như là một người vừa mới tốt nghiệp cấp ba ở huyện, gọi là gì nhỉ?”

Tạ Vệ Dân lật lật mấy tờ giấy, “A, tên Phó Quân. Con cũng không dám tin lúc này rồi còn có người xuống đây nhập đội, cho nên mới muốn gọi điện thoại hỏi thử, xem có phải nhầm lẫn gì không.”



Bọn Tạ Miêu không có hứng thú xem ai xuống nông thôn nhập đội ông ấy, cũng không biết người tên Phó Quân gì đó, trực tiếp vào nhà chơi.

Lại 10 ngày trôi qua, thanh niên trí thức xuống nông thôn còn chưa đến, ngày bọn Tạ Miêu trở lại trường nhận kết quả đã tới trước.

Vương Quý Chi sớm đã nghiêm túc ghi nhớ ngày này trên lịch dương, sáng sớm đã làm xong cơm sáng, gọi Tạ Miêu dậy.

Hứa Văn Lệ cũng đấu tranh từ trong ổ chăn bò dậy, “Chị Miêu Miêu, em đi cùng với chị.”

Một ngày trước cô ấy đã trở lại huyện, đã biết được kết quả của mình và Tào Khiết, bây giờ muốn là người biết đầu tiên kết quả tỉ thí giữa Tạ Miêu và Tào Khiết.

Vì thế Tạ Miêu vừa trở lại trường, sau lưng lại có theo năm cái đuôi lớn nhỏ.

Hứa Văn Lệ vừa đi vừa oán giận: “Chị không biết đâu, Tào Khiết mới thi hơn em có 10 điểm, đã đắc ý ngay cả mình họ gì cũng không biết. Chị nhất định phải điểm cao hơn cậu ta mới được, cho cậu ta tức chết.”

Đang nói, Vương Đại Lực chạy hồng hộc từ phía sau đuổi đến.

“Tạ Miêu, sao nhà cậu nhiều người đến thế? Đều đến xem thành tích với cậu sao?”

“Ừm.” Tạ Miêu bất đắc dĩ gật đầu.

Nhóc mập lập tức xụ mặt, “Tôi nhất định là nhặt được, bằng không sao nhà tôi không một ai đi cùng tôi chứ.”

Dáng vẻ này của cậu ta có hơi buồn cười, Tạ Miêu vừa định cười, Tạ Kiến Trung bên cạnh đột nhiên quát lên: “Chị, chị nhìn xem đó là gì!” Âm thanh cực kỳ kích động.

Tạ Miêu sững sờ, thuận thế nhìn theo hướng tay cậu ấy chỉ, thấy trên cổng chính trường học theo biểu ngữ đỏ tươi bắt mắt, trên đó ghi: “Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Tạ Miêu của trường chúng ta thi cấp ba đạt được thành tích tốt đứng đầu toàn huyện đứng thứ chín của thành phố!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook