Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 95:

Yên Mộng Hiên

07/05/2023

Hứa Văn Lệ nói Tạ Miêu đến từ một thôn núi nhỏ có thể thi được hạng nhất toàn huyện, đừng nói đến Tào Khiết, hai bạn học của Tào Khiết cũng không tin.

Càng miễn bàn đến chuyện cô còn nói Tạ Miêu thi đạt hạng 9 toàn thành phố.

Phải biết rằng, bất kể là thi cấp ba hay thi đại học huyện Hồng Hà xưa nay đều không được nhắc trên xếp hạng thành phố, bởi vì căn bản không cạnh tranh được học sinh Nhị Trung thành phố.

Học sinh trong huyện muốn đứng vào top 20 toàn thành phố đều là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, hạng 9? Hoang tưởng hả?

Vẻ thất thố qua đi trong nháy mắt, Tào Khiết vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, mang theo giọng điệu có chút không tán đồng cười gượng, “Không muốn nói đừng nói là được, tôi cũng không ép cậu, làm gì mà nói đùa kiểu này? Dọa tôi sợ hết hồn.”

“Chuyện thế này có gì hay mà nói đùa?”

Hứa Văn Lệ kỳ quái liếc nhìn cậu ta một cái, “Cổng trường học trong trấn Kiến Thiết treo biểu ngữ giấy trắng mực đen viết như vậy, là thật hay giả vừa nhìn là biết rồi, tôi cần tung tin bịa chuyện này không?”

Cổng trường học trong trấn Kiến Thiết treo biểu ngữ viết như vậy?

Chẳng, chẳng lẽ lời cậu ta nói là thật sao!

Trên mặt ba người Tào Khiết đều viết rõ không thể tin nổi.

Mà giờ phút này trái tim Tào Khiết càng không chịu khống chế bắt đầu cuồng loạn, cảm giác bất an dần dần lóe lên trong lòng.

Nhìn thấy trên mặt Tào Khiết khó nén được nét cứng đờ cùng hoang mang, trong lòng Hứa Văn Lệ vui vẻ rất nhiều.



Cô cười cong mi: “Cậu nhớ khai giảng đọc tiểu luận là được rồi, tôi còn xách đồ, không nói nhiều với cậu nữa.”

Dứt lời, cô dẫn em trai Hứa Dũng đẩy cửa đi vào, đi được không bao xa thì không nhịn được hưng phấn nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với Hứa Dũng.

“Đại Dũng, biểu cảm vừa nãy của cậu ta em có thấy không? Đẹp mắt không?”

“Không đẹp.” Hứa Dũng ăn ngay nói thật, “Nhìn giống không ị được.”

“Không ị nổi là đúng rồi. Không được, bây giờ chị rất muốn nhìn cậu ta đọc tiểu luận trước mặt mọi người, em nói xem sao trường học còn chưa khai giảng?”

Hứa Dũng đột nhiên cảm thấy chị cậu ta có thể bị điên rồi, sao lại chờ mong khai giảng như vậy.

Mà bên kia, ba người Tào Khiết vốn còn vừa nói vừa cười, đột nhiên rơi vào sự im lặng kỳ quái.

Hồi lâu sau, mới có một nữ sinh lấy khuỷu tay huých Tào Khiết, “Cậu ta nói chị cậu ta thi được hạng nhất toàn huyện chúng ta, thật sao?”

“Không biết.”

Tào Khiết cố gắng duy trì biểu cảm tốt, nhưng lời nói ra vẫn có chút cứng nhắc.

Một nữ sinh khác cười nói: “Chuyện này không đơn giản đâu, đi tìm thầy Dương chúng ta hỏi thử xem không phải được rồi sao. Cái khác không chắc chắn nhưng hạng nhất toàn huyện là ai, thầy Dương chắc chắn biết.”

Mặc dù trong lòng Tào Khiết bất an nhưng vẫn có tâm lý may mắn, gật đầu: “Được.”



Vì thế ba nữ sinh đặc biệt chạy một chuyến đến nhà chủ nhiệm lớp cấp hai của mình, dò hỏi việc này.

“Mấy em hỏi hạng nhất toàn huyện? Nói ra điều này thầy lại buồn bực, điều kiện học tập của các em có gì không tốt hơn trung học trong trấn Kiến Thiết kia hả, sao để Tạ Miêu của trường bọn họ thi được hạng nhất? Mỗi ngày các em không lo học hành mà làm cái gì thế…”

Thật sự là Tạ Miêu!

Mặt Tào Khiết lập tức trắng bệch, cảm thấy lời thầy Dương nói như từng cái tát liên tiếp, đánh trên mặt cô ta.

Cô có chút hoảng hốt đi ra khỏi cửa nhà thầy Dương, trong đầu đều chỉ có bốn chữ-- Làm sao bây giờ.

Lại vào lúc này, có một nữ sinh tò mò hỏi cô ta: “Tào Khiết, lúc trước Hứa Văn Lệ nói gì mà đọc vài tiểu luận 1 vạn chữ, luận văn gì thế?”

Tào Khiết vừa nghe, sắc mặt nháy mắt lại tái nhợt đi vài phần.

Hôm nay cô ta không nên gọi Hứa Văn Lệ lại nói những lời kia, không, lúc trước cô ta căn bản không nên đồng ý so thành tích thi cấp ba gì đó với Tạ Miêu.

Ai cũng không biết được rằng thành tích của Tạ Miêu không những chấn động trong trấn và trong huyện, ngay cả Nhị Trung trong thành phố ở trong miệng bọn họ khó với tới được cũng có người chú ý đến tên của cô.

“Thi cấp ba được hạng nhất năm nay là Triển Bằng, tôi đã bàn bạc xong rồi, bố mẹ em ấy đồng ý để em ấy đến trường chúng ta học cấp ba.”

Đường Quyên cười gõ gõ bàn làm việc, “Có em ấy, cộng thêm mấy em từ cấp hai đi lên như Trần Lệ Hoa, Trương Kiến Lâm, lứa học sinh lần này tố chất đều rất cao, chắc hẳn thi đại học sẽ đạt được thành tích không tệ.”

Chủ nhiệm Thường gật đầu, lấy bút đánh dấu tích đằng sau tên Triển Bằng đứng nhất thành phố, ánh mắt lại rơi vào vị trí thứ 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook