Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 98:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Học cấp ba ở đâu là một chuyện lớn, không phải là việc mà Tạ Miêu có thể tự mình quyết định một cách tùy tiện.
Tạ Miêu vừa tiếp đón thầy Trịnh vào nhà vừa bảo em trai mình đi thông báo cho bà nội và bố của mình.
Thấy bọn họ có chuyện cần bàn bạc, Cố Hàm Giang rất thức thời chào tạm biệt, cậu chàng mập mạp Vương Đại Lực cũng thu dọn đồ đạc rồi về nhà sớm hơn.
“Thầy uống trà không ạ?”
Tạ Miêu vào cửa, đặt đồ vật mà Cố Hàm Giang mang tới lên bàn học rồi hỏi thầy Trịnh.
“Nước sôi để nguội là được.”
Tạ Miêu rửa một ly thủy tinh, rót một ly nước sôi để nguội đưa cho thầy ấy: “Hơi nóng, cẩn thận bị bỏng ạ.”
Thầy Trịnh cảm ơn rồi nhận lấy, ánh mắt dừng trên vở bài tập và sách giáo khoa chưa kịp thu dọn trên bàn học: “Em đang đọc sách của lớp 10 à?”
Tạ Miêu gật đầu: “Em muốn chuẩn bị bài trước một chút.”
Trong kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh vào cấp ba, người khác đều đang vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ không có bài tập nhưng cô đã bắt đầu chuẩn bị trước chương trình học của lớp 10, có thể thấy được cô là một học sinh siêng năng và có ý thức tự giác.
Thầy Trịnh thầm gật đầu ở trong lòng, nói: “Bình thường bạn học Tạ học hành rất chăm chỉ nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi ạ.” Tạ Miêu mỉm cười: “Dù sao em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, vì vậy cứ xem trước thôi ạ.”
Khi Tạ Miêu nói lời này, ánh mắt trong veo sáng ngời, có thể nhận ra rằng cô không phải đang giả vờ khiêm tốn.
Thầy Trịnh cảm thấy hài lòng hơn hai phần, càng muốn tuyển học sinh này vào trường học của mình.
“Bạn học Tạ có dự định gì cho tương lai không? Em có nghĩ đến việc thi vào đại học, nhìn ra thế giới bên ngoài không?”
“Có ạ.” Tạ Miêu gật đầu mà không hề do dự.
Ý cười trong mắt thầy Trịnh càng đậm hơn: “Em là một đứa trẻ ngoan có chí hướng.” Nếu cô bé có chí hướng và muốn thi vào đại học, ông càng nắm chắc việc có thể thuyết phục được cô bé và gia đình cô bé.
Dù sao, nếu muốn thoát khỏi khe núi và thay đổi số phận thì chỉ có một con đường duy nhất để đi đó là đi học.
Ai ngờ khi Vương Quý Chi và Tạ Vệ Dân nghe tin Tạ Miêu có thể đi học ở trường Nhất Cao trên huyện, phản ứng đầu tiên của họ không phải là ngạc nhiên vui vẻ mà là lo lắng.
“Nếu học ở Nhất Cao trên huyện thì sẽ phải ở ký túc xá à? Ký túc xá của trường các ông ngủ giường hay là ngủ giường đất? Có lạnh không?”
Nếu là ngủ giường thì chắc chắn sẽ bị lạnh.
Nhưng ngủ giường đất cũng chẳng khá hơn là bao, đến lúc đó cháu gái của bà sẽ phải tự mình nhặt củi đốt giường đất, quá vất vả.
Vương Quý Chi sốt ruột lo lắng.
“Bà cứ yên tâm, trấn Kiến Thiết cách huyện không xa, có thể học ngoại trú, không nhất thiết phải ở ký túc xá.” Thầy Trịnh nói.
Nếu học ngoại trú thì phải giống như thằng nhóc nhà họ Cố kia, mỗi ngày đều phải ngồi xe đi tới đi lui từ trấn vào trong huyện.
Tạ Vệ Dân cau mày, cảm thấy đi lại hơi vất vả, ông cũng không muốn để con gái mình phải đi học hàng ngày với Cố Hàm Giang.
Thầy Trịnh lại tưởng rằng ông ấy đang lo lắng việc không đủ tiền mua vé, mỉm cười nói: “Bởi vì thành tích của Tạ Miêu rất xuất sắc, nhà trường đã mở họp quyết định sẽ miễn học phí và tiền sách vở cho cô bé trong hai năm này. Mong cả nhà hãy cân nhắc thật kĩ. Dù sao nếu con trẻ muốn thi vào đại học thì chất lượng giảng dạy tại trường Nhất Cao trên huyện chúng ta tốt hơn, chúng ta không thể làm lỡ dở tiền đồ của con trẻ chỉ vì một số tiền nhỏ lẻ.”
Có thể nói là rất có thành ý nếu miễn học phí và tiền sách vở trong mấy năm này.
Tạ Vệ Dân nhìn về phía Tạ Miêu để dò hỏi ý kiến của cô.
Mỗi năm trường cấp ba ở trấn Kiến Thiết chỉ có ba lớp, đội ngũ giáo viên cũng cực kì thiếu thốn, bản thân rất nhiều thầy cô còn không hiểu hết các kiến thức của cấp ba thì làm sao có thể dạy học sinh thật tốt được.
Chắc chắn Tạ Miêu sẽ phải thi đại học, cô đương nhiên càng muốn chọn trường Nhất Cao trên huyện.
Cô nghiêm túc gật đầu: “Ba, bà nội, con muốn học ở Nhất Cao trên huyện.”
“Vậy thì học Nhất Cao trên huyện.” Tạ Vệ Dân cắn răng ra quyết định: “Thầy Trịnh, sau này làm phiền thầy quan tâm tới Miêu Miêu nhà chúng tôi nhiều hơn.”
“Không thành vấn đề.”
Thầy Trịnh trả lời lại ngay lập tức, sau đó nói ngày nhập học cho Tạ Miêu biết rồi mới nói lời tạm biệt.
Tạ Miêu vừa tiếp đón thầy Trịnh vào nhà vừa bảo em trai mình đi thông báo cho bà nội và bố của mình.
Thấy bọn họ có chuyện cần bàn bạc, Cố Hàm Giang rất thức thời chào tạm biệt, cậu chàng mập mạp Vương Đại Lực cũng thu dọn đồ đạc rồi về nhà sớm hơn.
“Thầy uống trà không ạ?”
Tạ Miêu vào cửa, đặt đồ vật mà Cố Hàm Giang mang tới lên bàn học rồi hỏi thầy Trịnh.
“Nước sôi để nguội là được.”
Tạ Miêu rửa một ly thủy tinh, rót một ly nước sôi để nguội đưa cho thầy ấy: “Hơi nóng, cẩn thận bị bỏng ạ.”
Thầy Trịnh cảm ơn rồi nhận lấy, ánh mắt dừng trên vở bài tập và sách giáo khoa chưa kịp thu dọn trên bàn học: “Em đang đọc sách của lớp 10 à?”
Tạ Miêu gật đầu: “Em muốn chuẩn bị bài trước một chút.”
Trong kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh vào cấp ba, người khác đều đang vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ không có bài tập nhưng cô đã bắt đầu chuẩn bị trước chương trình học của lớp 10, có thể thấy được cô là một học sinh siêng năng và có ý thức tự giác.
Thầy Trịnh thầm gật đầu ở trong lòng, nói: “Bình thường bạn học Tạ học hành rất chăm chỉ nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi ạ.” Tạ Miêu mỉm cười: “Dù sao em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, vì vậy cứ xem trước thôi ạ.”
Khi Tạ Miêu nói lời này, ánh mắt trong veo sáng ngời, có thể nhận ra rằng cô không phải đang giả vờ khiêm tốn.
Thầy Trịnh cảm thấy hài lòng hơn hai phần, càng muốn tuyển học sinh này vào trường học của mình.
“Bạn học Tạ có dự định gì cho tương lai không? Em có nghĩ đến việc thi vào đại học, nhìn ra thế giới bên ngoài không?”
“Có ạ.” Tạ Miêu gật đầu mà không hề do dự.
Ý cười trong mắt thầy Trịnh càng đậm hơn: “Em là một đứa trẻ ngoan có chí hướng.” Nếu cô bé có chí hướng và muốn thi vào đại học, ông càng nắm chắc việc có thể thuyết phục được cô bé và gia đình cô bé.
Dù sao, nếu muốn thoát khỏi khe núi và thay đổi số phận thì chỉ có một con đường duy nhất để đi đó là đi học.
Ai ngờ khi Vương Quý Chi và Tạ Vệ Dân nghe tin Tạ Miêu có thể đi học ở trường Nhất Cao trên huyện, phản ứng đầu tiên của họ không phải là ngạc nhiên vui vẻ mà là lo lắng.
“Nếu học ở Nhất Cao trên huyện thì sẽ phải ở ký túc xá à? Ký túc xá của trường các ông ngủ giường hay là ngủ giường đất? Có lạnh không?”
Nếu là ngủ giường thì chắc chắn sẽ bị lạnh.
Nhưng ngủ giường đất cũng chẳng khá hơn là bao, đến lúc đó cháu gái của bà sẽ phải tự mình nhặt củi đốt giường đất, quá vất vả.
Vương Quý Chi sốt ruột lo lắng.
“Bà cứ yên tâm, trấn Kiến Thiết cách huyện không xa, có thể học ngoại trú, không nhất thiết phải ở ký túc xá.” Thầy Trịnh nói.
Nếu học ngoại trú thì phải giống như thằng nhóc nhà họ Cố kia, mỗi ngày đều phải ngồi xe đi tới đi lui từ trấn vào trong huyện.
Tạ Vệ Dân cau mày, cảm thấy đi lại hơi vất vả, ông cũng không muốn để con gái mình phải đi học hàng ngày với Cố Hàm Giang.
Thầy Trịnh lại tưởng rằng ông ấy đang lo lắng việc không đủ tiền mua vé, mỉm cười nói: “Bởi vì thành tích của Tạ Miêu rất xuất sắc, nhà trường đã mở họp quyết định sẽ miễn học phí và tiền sách vở cho cô bé trong hai năm này. Mong cả nhà hãy cân nhắc thật kĩ. Dù sao nếu con trẻ muốn thi vào đại học thì chất lượng giảng dạy tại trường Nhất Cao trên huyện chúng ta tốt hơn, chúng ta không thể làm lỡ dở tiền đồ của con trẻ chỉ vì một số tiền nhỏ lẻ.”
Có thể nói là rất có thành ý nếu miễn học phí và tiền sách vở trong mấy năm này.
Tạ Vệ Dân nhìn về phía Tạ Miêu để dò hỏi ý kiến của cô.
Mỗi năm trường cấp ba ở trấn Kiến Thiết chỉ có ba lớp, đội ngũ giáo viên cũng cực kì thiếu thốn, bản thân rất nhiều thầy cô còn không hiểu hết các kiến thức của cấp ba thì làm sao có thể dạy học sinh thật tốt được.
Chắc chắn Tạ Miêu sẽ phải thi đại học, cô đương nhiên càng muốn chọn trường Nhất Cao trên huyện.
Cô nghiêm túc gật đầu: “Ba, bà nội, con muốn học ở Nhất Cao trên huyện.”
“Vậy thì học Nhất Cao trên huyện.” Tạ Vệ Dân cắn răng ra quyết định: “Thầy Trịnh, sau này làm phiền thầy quan tâm tới Miêu Miêu nhà chúng tôi nhiều hơn.”
“Không thành vấn đề.”
Thầy Trịnh trả lời lại ngay lập tức, sau đó nói ngày nhập học cho Tạ Miêu biết rồi mới nói lời tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.