Thập Niên 70: Xuyên Thư Nữ Phụ
Chương 41: Mồ Hôi Thơm Của Cô Lại Hoà Lẫn Với Mồ Hôi Tanh Tưởi Của Chính Mình
Tô Chỉ
16/08/2022
Chiếc khăn tay màu trắng còn vương mùi thơm thoang thoảng, Triệu Quốc Đông dùng ngón chân suy nghĩ, liền biết hậu quả của việc lau mồ hôi bằng chiếc khăn tay này.
Hơn nữa ... Người đàn ông thô thiển như hắn có khi nào lại dùng khăn tay bông mịn như vậy để lau mồ hôi cho mình?
Mà Lý Ngọc Phượng ở trước mặt bước đi rất nhanh, bước chân nhỏ đi chuyển nhanh trên mặt đất, trong nháy mắt đã quăng mình một đoạn đường dài.
Triệu Quốc Đống nhanh chóng đuổi theo, thấy Lý Ngọc Phượng đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi hắn: "Nông cơ trạm ở đâu? Tam ca kêu tôi đợi anh ấy ở đó."
Triệu Quốc Đống vốn dĩ nghĩ giải quyết xong chuyện rồi tự mình đi về, nhưng thấy Lý Ngọc Phượng hỏi như vậy, cũng ngại bỏ cô lại. Trước đây cô ít khi đến công xã, không biết trạm nông nghiệp cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Từ chổ này đi thẳng về phía trước, đi đến cuối cùng là tới nơi.” Triệu Quốc Đống nhìn Lý Ngọc Phượng, thấy những giọt mồ hôi mịn chảy ra từ vầng trán trơn bóng, gò má trắng có chút ửng hồng, nhưng trông cô ấy rất ưa nhìn, không giống như Tống Thu Lan, có hai mảnh cao nguyên đỏ khiến người khác tâm phiền.
Triệu Quốc Đống sửng sốt trước ý nghĩ của chính mình, hắn vô tình nhưng hữu ý đem nàng so sánh với người khác, thật sự là có chút quá thô lỗ.
Cô không còn là đối tượng của hắn nữa, vậy hắn còn quan tâm nhiều như vậy làm gì? Cứ chăm lo cho bản thân mình đi!
Lý Ngọc Phượng quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Quốc Đống vẻ mặt rối rắm, trong tay vẫn đang cầm khăn của chính mình, thấy Lý Ngọc Phượng dừng lại, liền vội vàng đứng yên tại chỗ.
“Sao anh không lau mồ hôi?” Lý Ngọc Phượng hỏi hắn, thấy môi hắn mím chặt, cổ thẳng tắp, cố ý trêu chọc: “Có muốn em lau cho anh không?
Cô chớp chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp như hoa mai sáng ngời, khiến Triệu Quốc Đống sửng sốt một hồi.
“Lau!” Hắn đờ đẫn nói, sau đó cầm chiếc khăn tay thơm tho của cô lên lau bừa bãi trên mặt, chiếc khăn tay màu trắng lấm tấm mồ hôi trông lốm đốm. Điều này khiến vẻ mặt của Triệu Quốc Đông đột nhiên xấu hổ, nhìn vết bẩn trên đó, anh không biết nên trả lại chiếc khăn trên tay cho cô... hay không trả cho cô...?
Vừa định về nhà giặt sạch sẽ rồi mới trả lại cho cô, liền thấy Lý Ngọc Phượng vươn tay thu lại khăn tay, lật qua, cầm một mặt khác, chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán.
Mồ hôi của cô nhất định thơm, nhưng mồ hôi thơm của cô lại hòa lẫn với mồ hôi tanh tưởi của chính mình ... nghĩ như vậy Triệu Quốc Đống cảm thấy toàn thân có cái gì đó không ổn, cổ họng như có một đoàn lửa, giống như sắp thiêu cháy.
Lý Ngọc Phượng lau mồ hôi, cất khăn tay vào túi, nhìn thấy bảng hiệu của nông cơ trạm cách đó không xa. Lý Ngọc Hổ đã đậu máy kéo ở cửa, đợi những thanh niên trí thức và các thành viên của đội sản xuất tập hợp.
Mọi người khó có được một đi công xã, từng người đều là thắng lợi trở về, có người tiến đến nhìn thoáng qua trong sọt của Triệu Quốc Đống, nhịn không được chậc chậc hâm mộ nói: "Thiết Đản, ngươi thế mà mua được mỡ lợn, ngươi hôm nay thật là đại vận!”
Lý Tam Hổ đang cầm lấy mấy khúc xương mà Lý Ngọc Phượng đưa cho, nghe vậy cũng cúi đầu nhìn về phía cái sọt của Triệu Quốc Đống, đại tẩu của bọn họ làm nhân viên bán hàng thịt của cũng tiêu xã, vì vậy mỗi tháng có thể mua hai thùng mỡ lợn. Nhưng đây không phải là việc bình thường mỗi ngày đều có thể gặp được, cái này đều đã được đặt trước.
Nhìn ra Triệu Quốc Đống không có loại phương pháp này, đây chắc là nhờ Lý Ngọc Phượng cho đi lợi ích.
Hắn thật sự không hiểu Lý Ngọc Phượng gần đây tại sao lại có vẻ nhiệt tình với Triệu Quốc Đống. Lý Ngọc Phượng cất đồ đi, nhìn xung quanh, thấy Lưu Chấn Hoa và Liễu Y Y còn chưa quay lại, liền hỏi: "Mọi người biết khi nào bọn họ mới trở lại không?"
Nhìn sắc trời không tốt lắm, không chừng một lát nữa trời sẽ mưa.
Có người ở đó trả lời: "Lưu Chấn Hoa và Liễu Y Y dường như đang xếp hàng mua sách ở hiệu sách Tân Hoa. Tôi nhìn thấy trên đường đến đây, ở cổng xếp một hàng người thật dài."
"Họ đều đã đi làm nông rồi, còn đọc sách gì nữa? Chỉ có đám thanh niên trí thức này nhiều chuyện, bắt chúng ta phải đợi lâu." Mọi người cũng khá là phê bình kín đáo, mỗi khi Liễu Y Y đến công xã với họ, luôn phải đợi nửa ngày trời, phải biết trong nửa ngày họ cũng kiếm được mấy cái công điểm! Dù cho vụ mùa vừa kết thúc thì thà về nhà ngủ còn tốt hơn là đợi người khác.
Nhưng ... không ai dám nói ra điều này, bởi vì ai cũng biết Lý Tam Hổ để ý Liễu Y Y!
“Anh, em đau bụng muốn về nhà.” Lý Ngọc Phượng cau mày nói, ngồi ở trên băng ghế ôm bụng dưới.
Lý Tam Hổ luôn lo lắng cho em gái, hắn cũng biết mấy ngày đó trong tháng em gái mình sẽ rất khó chịu, chẳng lẽ vừa vặn lúc này? Thế là hắn cũng không dám chậm trễ, cau mày nói: "Không chờ nữa, chúng ta trở về trước đi!
Nhìn thấy thủ đoạn nhỏ của mình đã thành công, Lý Ngọc Phượng mím môi vụng trộm cười, nhưng Triệu Quốc Đông đã nhìn thấy.
Vậy mà vừa mới hắn còn hơi lo lắng khi nghe cô nói đau bụng….
Hơn nữa ... Người đàn ông thô thiển như hắn có khi nào lại dùng khăn tay bông mịn như vậy để lau mồ hôi cho mình?
Mà Lý Ngọc Phượng ở trước mặt bước đi rất nhanh, bước chân nhỏ đi chuyển nhanh trên mặt đất, trong nháy mắt đã quăng mình một đoạn đường dài.
Triệu Quốc Đống nhanh chóng đuổi theo, thấy Lý Ngọc Phượng đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi hắn: "Nông cơ trạm ở đâu? Tam ca kêu tôi đợi anh ấy ở đó."
Triệu Quốc Đống vốn dĩ nghĩ giải quyết xong chuyện rồi tự mình đi về, nhưng thấy Lý Ngọc Phượng hỏi như vậy, cũng ngại bỏ cô lại. Trước đây cô ít khi đến công xã, không biết trạm nông nghiệp cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Từ chổ này đi thẳng về phía trước, đi đến cuối cùng là tới nơi.” Triệu Quốc Đống nhìn Lý Ngọc Phượng, thấy những giọt mồ hôi mịn chảy ra từ vầng trán trơn bóng, gò má trắng có chút ửng hồng, nhưng trông cô ấy rất ưa nhìn, không giống như Tống Thu Lan, có hai mảnh cao nguyên đỏ khiến người khác tâm phiền.
Triệu Quốc Đống sửng sốt trước ý nghĩ của chính mình, hắn vô tình nhưng hữu ý đem nàng so sánh với người khác, thật sự là có chút quá thô lỗ.
Cô không còn là đối tượng của hắn nữa, vậy hắn còn quan tâm nhiều như vậy làm gì? Cứ chăm lo cho bản thân mình đi!
Lý Ngọc Phượng quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Quốc Đống vẻ mặt rối rắm, trong tay vẫn đang cầm khăn của chính mình, thấy Lý Ngọc Phượng dừng lại, liền vội vàng đứng yên tại chỗ.
“Sao anh không lau mồ hôi?” Lý Ngọc Phượng hỏi hắn, thấy môi hắn mím chặt, cổ thẳng tắp, cố ý trêu chọc: “Có muốn em lau cho anh không?
Cô chớp chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp như hoa mai sáng ngời, khiến Triệu Quốc Đống sửng sốt một hồi.
“Lau!” Hắn đờ đẫn nói, sau đó cầm chiếc khăn tay thơm tho của cô lên lau bừa bãi trên mặt, chiếc khăn tay màu trắng lấm tấm mồ hôi trông lốm đốm. Điều này khiến vẻ mặt của Triệu Quốc Đông đột nhiên xấu hổ, nhìn vết bẩn trên đó, anh không biết nên trả lại chiếc khăn trên tay cho cô... hay không trả cho cô...?
Vừa định về nhà giặt sạch sẽ rồi mới trả lại cho cô, liền thấy Lý Ngọc Phượng vươn tay thu lại khăn tay, lật qua, cầm một mặt khác, chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán.
Mồ hôi của cô nhất định thơm, nhưng mồ hôi thơm của cô lại hòa lẫn với mồ hôi tanh tưởi của chính mình ... nghĩ như vậy Triệu Quốc Đống cảm thấy toàn thân có cái gì đó không ổn, cổ họng như có một đoàn lửa, giống như sắp thiêu cháy.
Lý Ngọc Phượng lau mồ hôi, cất khăn tay vào túi, nhìn thấy bảng hiệu của nông cơ trạm cách đó không xa. Lý Ngọc Hổ đã đậu máy kéo ở cửa, đợi những thanh niên trí thức và các thành viên của đội sản xuất tập hợp.
Mọi người khó có được một đi công xã, từng người đều là thắng lợi trở về, có người tiến đến nhìn thoáng qua trong sọt của Triệu Quốc Đống, nhịn không được chậc chậc hâm mộ nói: "Thiết Đản, ngươi thế mà mua được mỡ lợn, ngươi hôm nay thật là đại vận!”
Lý Tam Hổ đang cầm lấy mấy khúc xương mà Lý Ngọc Phượng đưa cho, nghe vậy cũng cúi đầu nhìn về phía cái sọt của Triệu Quốc Đống, đại tẩu của bọn họ làm nhân viên bán hàng thịt của cũng tiêu xã, vì vậy mỗi tháng có thể mua hai thùng mỡ lợn. Nhưng đây không phải là việc bình thường mỗi ngày đều có thể gặp được, cái này đều đã được đặt trước.
Nhìn ra Triệu Quốc Đống không có loại phương pháp này, đây chắc là nhờ Lý Ngọc Phượng cho đi lợi ích.
Hắn thật sự không hiểu Lý Ngọc Phượng gần đây tại sao lại có vẻ nhiệt tình với Triệu Quốc Đống. Lý Ngọc Phượng cất đồ đi, nhìn xung quanh, thấy Lưu Chấn Hoa và Liễu Y Y còn chưa quay lại, liền hỏi: "Mọi người biết khi nào bọn họ mới trở lại không?"
Nhìn sắc trời không tốt lắm, không chừng một lát nữa trời sẽ mưa.
Có người ở đó trả lời: "Lưu Chấn Hoa và Liễu Y Y dường như đang xếp hàng mua sách ở hiệu sách Tân Hoa. Tôi nhìn thấy trên đường đến đây, ở cổng xếp một hàng người thật dài."
"Họ đều đã đi làm nông rồi, còn đọc sách gì nữa? Chỉ có đám thanh niên trí thức này nhiều chuyện, bắt chúng ta phải đợi lâu." Mọi người cũng khá là phê bình kín đáo, mỗi khi Liễu Y Y đến công xã với họ, luôn phải đợi nửa ngày trời, phải biết trong nửa ngày họ cũng kiếm được mấy cái công điểm! Dù cho vụ mùa vừa kết thúc thì thà về nhà ngủ còn tốt hơn là đợi người khác.
Nhưng ... không ai dám nói ra điều này, bởi vì ai cũng biết Lý Tam Hổ để ý Liễu Y Y!
“Anh, em đau bụng muốn về nhà.” Lý Ngọc Phượng cau mày nói, ngồi ở trên băng ghế ôm bụng dưới.
Lý Tam Hổ luôn lo lắng cho em gái, hắn cũng biết mấy ngày đó trong tháng em gái mình sẽ rất khó chịu, chẳng lẽ vừa vặn lúc này? Thế là hắn cũng không dám chậm trễ, cau mày nói: "Không chờ nữa, chúng ta trở về trước đi!
Nhìn thấy thủ đoạn nhỏ của mình đã thành công, Lý Ngọc Phượng mím môi vụng trộm cười, nhưng Triệu Quốc Đông đã nhìn thấy.
Vậy mà vừa mới hắn còn hơi lo lắng khi nghe cô nói đau bụng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.