Thập Niên 70: Xuyên Thư Nữ Phụ
Chương 39: Muốn Cái Gì Cũng Không Có
Tô Chỉ
15/08/2022
Một viên kẹo đột nhiên bị nhét vào trong lòng bàn tay thô ráp, khiến Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ. Anh sững sờ một lúc mới nói: "Tôi ... tôi không thích kẹo."
"Sẽ có người không thích ăn đường sao?"
Lý Vị Ương hỏi ngược lại hắn, nếu là thời đại bọn họ không thích ăn kẹo cũng không sao, cũng không có gì lạ. Nhưng ở thời đại này, kẹo không phải dễ kiếm, và cảm giác ngọt ngào của nó thực sự có thể khiến lòng người cảm thấy ngọt ngào theo,”Gia Đống nói ... gia đình anh đã lâu không được ăn kẹo, anh ăn đi mà!”
Nàng có chút chờ mong nhìn Triệu Quốc Đống, khuôn mặt lúc nào cũng dọa người, như thể chưa bao giờ cười…..
Triệu Quốc Đống cầm viên kẹo trong lòng bàn tay, khi còn nhỏ hắn đã ăn kẹo vàng này, khi cắn nó bên trong vẫn còn một lớp siro đặc, rất ngọt. Hắn cẩn thận cất viên kẹo vào túi áo khoác, không nỡ ăn.
Lý Ngọc Phượng thở phào một hơi khi thấy hắn đã nhận kẹo, biểu cảm trên mặt cũng không quá dữ tợn.
Trung tâm y tế nằm trong một con hẻm bên cạnh trường học, Triệu Quốc Đống đã giúp cô đăng ký, sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Lý Ngọc Phượng, yêu cầu cô đến phòng tiêm để tiêm mũi thử nghiệm.
"Cô cái này không được, dị ứng uốn ván, không thể tiêm, tôi cho cô khai chút xác ve đi." Bác sĩ nhìn trên cánh tay trắng nõn nà của Lý Ngọc Phượng điểm đỏ còn chưa lui, nhíu nhíu mày thầm nghĩ: "Nhưng gần đây ngày mùa, không ít người bị thương tay chân, trung tâm y tế xác ve đã dùng hết, ngươi đi hiệu thuốc quốc doanh đối diện xem một chút.”
Lý Ngọc Phượng không biết xác ve là gì, nhưng cô vẫn cảm ơn bác sĩ, nhận đơn thuốc từ anh ta, quay người và rời khỏi phòng khám.
Triệu Quốc Đống đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng khám với vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên anh không chủ động đi cùng Lý Vị Ương, nhưng khi nhìn thấy Lý Vị Ương đi ra, anh liền đứng dậy hỏi cô: "Thế nào? Bây giờ đi tiêm hả?"
“Không cần, đi thôi.” Lý Ngọc Phượng lại nổi giận khi thấy hắn như thế này, cô không phải là người thích mặt nóng dán mông lạnh, Triệu Quốc Đông không muốn đi cùng cô, vậy thì quên đi.
"Còn chưa có tiêm, sao lại đi rồi?" Triệu Quốc Đống nhớ tới bộ dạng của cô khi bị cắt vào chân đêm hôm đó, khi đó mặc dù tối như bưng, nhưng dựa vào ánh trăng, hắn còn là có thể trông thấy vết thương không cạn, huống hồ bọn hắn dân quê từ trước đến nay là người thô kệch, Lý Ngọc Phượng coi như được nuông chiều đi nữa, vậy khẳng định cũng là bởi vì vết thương không tốt, người nhà cô mới sẽ bảo cô đi tiêm.
“Bác sĩ nói không cần tiêm.” Lý Ngọc Phượng ném đơn thuốc trong tay cho Triệu Quốc Đống rồi nói tiếp: “Đến hiệu thuốc lấy thuốc.”
Triệu Quốc Đống mở toa thuốc ra xem, đi theo phía sau Lý Ngọc Phượng, cô vừa đi vừa ngoắc ngoắc đuôi ngựa, như cào xé lòng hắn, hắn vội vàng bước lên theo sau.
"Thật xin lỗi, xác ve hiệu thuốc chúng tôi cũng không có, hiện tại mới vào tháng năm, ve sầu cũng còn chưa có từ bên trong hang bùn ra ngoài." Nhân viên mậu dịch xin lỗi mở miệng. Hiện tại vật tư thiếu thốn, liền một chút thuốc bắc thường dùng cũng rất khan hiếm. Xác ve vào thời điểm tháng bảy mới có thể dư dả, bọn hắn nơi này đã bán hết sạch.
Mặc dù Lý Ngọc Phượng cảm thấy mình sẽ không vì một vết thương nhỏ như vậy mà không xong, nhưng muốn cái gì cũng không có vẫn khiến cô có chút phiền muộn.
"Đi thôi!" Nàng quyết định đi tìm Đại tẩu Trương Thúy Phương bên kia mua một chút thịt trở về ăn, đều nói ăn cái gì bổ cái đó, ăn hai lần thịt, lượng máu mà nàng chảy ra cũng liền được bù về.
Triệu Quốc Đống đi theo sau cô như một người hầu nhỏ, trông thấy Lý Ngọc Phượng hướng cung tiêu xã bên kia đi, liền cũng đi theo.
Bà nội đưa hắn một cân phiếu thịt, để hắn mua một chút thịt mỡ trở về, thắng một chén nhỏ mỡ heo, thời điểm trong nhà không có đồ ăn, một muỗng nhỏ mỡ heo trộn lẫn cơm lại thêm mấy giọt xì dầu, liền có thể ăn nguyên một chén cơm.
Nhưng mua được thịt mỡ hay không cũng tùy vận may, hôm nay hắn đến muộn, e rằng hắn chỉ mua được thịt lợn nửa nạc nửa mỡ.
Họ xếp hàng một hồi ở cổng cung tiêu xã, cuối cùng cũng đến cửa sổ của nhân viên bán hàng. Trương. Thuý Phương thấy đó là em chồng của mình Lý Ngọc Phượng, chỉ cười hỏi: “Sao năm nay lại là em tới đây?” Vừa nói, cô vừa giao khúc xương đã chặt cho Lý Ngọc Phượng, đồng thời nhận phiếu thịt mà cô ấy đếm đưa cho cô.
Lý Vị Ương cầm lấy xương quay lại nhìn Triệu Quốc Đông đang đứng phía sau, cô nghiêng người về phía Trương Thuý Phương hỏi: "Chị dâu, mỡ lợn hôm nay bán hết chưa?"
Cung tiêu xã cũng trực tiếp bán mỡ lợn đã thắng rồi, tiết kiệm hơn so với tự mua về thắng, một cân thịt mỡ nhiều lắm là thắng được ba bốn lạng mỡ lợn, nhưng nếu là trực tiếp mua mỡ lợn, ấn phiếu thịt cũng là một cân đổi một cân.
Tuy nhiên, chuyện tốt như vậy không dành cho những người như Triệu Quốc Đống, nếu hắn có thể thuận lợi mua được một cân thịt toàn bộ đều là thịt mỡ thì đã là may mắn rồi.
"Chỉ còn lại nửa cân..." Trương Thúy Phương vốn là muốn giữ lại để làm lễ vật, nhưng nhìn thấy cô em chồng mở miệng, đầu óc vừa chuyển, liền nhả ra: "Lại cho hắn nửa cân bã dầu(tóp mỡ), được không?
“Cảm ơn chị dâu!” Khuôn mặt Lý Ngọc Phượng cười đến nở hoa, quay về phía Triệu Quốc Đống nói: “Mau lấy phiếu thịt ra.”
"Sẽ có người không thích ăn đường sao?"
Lý Vị Ương hỏi ngược lại hắn, nếu là thời đại bọn họ không thích ăn kẹo cũng không sao, cũng không có gì lạ. Nhưng ở thời đại này, kẹo không phải dễ kiếm, và cảm giác ngọt ngào của nó thực sự có thể khiến lòng người cảm thấy ngọt ngào theo,”Gia Đống nói ... gia đình anh đã lâu không được ăn kẹo, anh ăn đi mà!”
Nàng có chút chờ mong nhìn Triệu Quốc Đống, khuôn mặt lúc nào cũng dọa người, như thể chưa bao giờ cười…..
Triệu Quốc Đống cầm viên kẹo trong lòng bàn tay, khi còn nhỏ hắn đã ăn kẹo vàng này, khi cắn nó bên trong vẫn còn một lớp siro đặc, rất ngọt. Hắn cẩn thận cất viên kẹo vào túi áo khoác, không nỡ ăn.
Lý Ngọc Phượng thở phào một hơi khi thấy hắn đã nhận kẹo, biểu cảm trên mặt cũng không quá dữ tợn.
Trung tâm y tế nằm trong một con hẻm bên cạnh trường học, Triệu Quốc Đống đã giúp cô đăng ký, sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Lý Ngọc Phượng, yêu cầu cô đến phòng tiêm để tiêm mũi thử nghiệm.
"Cô cái này không được, dị ứng uốn ván, không thể tiêm, tôi cho cô khai chút xác ve đi." Bác sĩ nhìn trên cánh tay trắng nõn nà của Lý Ngọc Phượng điểm đỏ còn chưa lui, nhíu nhíu mày thầm nghĩ: "Nhưng gần đây ngày mùa, không ít người bị thương tay chân, trung tâm y tế xác ve đã dùng hết, ngươi đi hiệu thuốc quốc doanh đối diện xem một chút.”
Lý Ngọc Phượng không biết xác ve là gì, nhưng cô vẫn cảm ơn bác sĩ, nhận đơn thuốc từ anh ta, quay người và rời khỏi phòng khám.
Triệu Quốc Đống đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng khám với vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên anh không chủ động đi cùng Lý Vị Ương, nhưng khi nhìn thấy Lý Vị Ương đi ra, anh liền đứng dậy hỏi cô: "Thế nào? Bây giờ đi tiêm hả?"
“Không cần, đi thôi.” Lý Ngọc Phượng lại nổi giận khi thấy hắn như thế này, cô không phải là người thích mặt nóng dán mông lạnh, Triệu Quốc Đông không muốn đi cùng cô, vậy thì quên đi.
"Còn chưa có tiêm, sao lại đi rồi?" Triệu Quốc Đống nhớ tới bộ dạng của cô khi bị cắt vào chân đêm hôm đó, khi đó mặc dù tối như bưng, nhưng dựa vào ánh trăng, hắn còn là có thể trông thấy vết thương không cạn, huống hồ bọn hắn dân quê từ trước đến nay là người thô kệch, Lý Ngọc Phượng coi như được nuông chiều đi nữa, vậy khẳng định cũng là bởi vì vết thương không tốt, người nhà cô mới sẽ bảo cô đi tiêm.
“Bác sĩ nói không cần tiêm.” Lý Ngọc Phượng ném đơn thuốc trong tay cho Triệu Quốc Đống rồi nói tiếp: “Đến hiệu thuốc lấy thuốc.”
Triệu Quốc Đống mở toa thuốc ra xem, đi theo phía sau Lý Ngọc Phượng, cô vừa đi vừa ngoắc ngoắc đuôi ngựa, như cào xé lòng hắn, hắn vội vàng bước lên theo sau.
"Thật xin lỗi, xác ve hiệu thuốc chúng tôi cũng không có, hiện tại mới vào tháng năm, ve sầu cũng còn chưa có từ bên trong hang bùn ra ngoài." Nhân viên mậu dịch xin lỗi mở miệng. Hiện tại vật tư thiếu thốn, liền một chút thuốc bắc thường dùng cũng rất khan hiếm. Xác ve vào thời điểm tháng bảy mới có thể dư dả, bọn hắn nơi này đã bán hết sạch.
Mặc dù Lý Ngọc Phượng cảm thấy mình sẽ không vì một vết thương nhỏ như vậy mà không xong, nhưng muốn cái gì cũng không có vẫn khiến cô có chút phiền muộn.
"Đi thôi!" Nàng quyết định đi tìm Đại tẩu Trương Thúy Phương bên kia mua một chút thịt trở về ăn, đều nói ăn cái gì bổ cái đó, ăn hai lần thịt, lượng máu mà nàng chảy ra cũng liền được bù về.
Triệu Quốc Đống đi theo sau cô như một người hầu nhỏ, trông thấy Lý Ngọc Phượng hướng cung tiêu xã bên kia đi, liền cũng đi theo.
Bà nội đưa hắn một cân phiếu thịt, để hắn mua một chút thịt mỡ trở về, thắng một chén nhỏ mỡ heo, thời điểm trong nhà không có đồ ăn, một muỗng nhỏ mỡ heo trộn lẫn cơm lại thêm mấy giọt xì dầu, liền có thể ăn nguyên một chén cơm.
Nhưng mua được thịt mỡ hay không cũng tùy vận may, hôm nay hắn đến muộn, e rằng hắn chỉ mua được thịt lợn nửa nạc nửa mỡ.
Họ xếp hàng một hồi ở cổng cung tiêu xã, cuối cùng cũng đến cửa sổ của nhân viên bán hàng. Trương. Thuý Phương thấy đó là em chồng của mình Lý Ngọc Phượng, chỉ cười hỏi: “Sao năm nay lại là em tới đây?” Vừa nói, cô vừa giao khúc xương đã chặt cho Lý Ngọc Phượng, đồng thời nhận phiếu thịt mà cô ấy đếm đưa cho cô.
Lý Vị Ương cầm lấy xương quay lại nhìn Triệu Quốc Đông đang đứng phía sau, cô nghiêng người về phía Trương Thuý Phương hỏi: "Chị dâu, mỡ lợn hôm nay bán hết chưa?"
Cung tiêu xã cũng trực tiếp bán mỡ lợn đã thắng rồi, tiết kiệm hơn so với tự mua về thắng, một cân thịt mỡ nhiều lắm là thắng được ba bốn lạng mỡ lợn, nhưng nếu là trực tiếp mua mỡ lợn, ấn phiếu thịt cũng là một cân đổi một cân.
Tuy nhiên, chuyện tốt như vậy không dành cho những người như Triệu Quốc Đống, nếu hắn có thể thuận lợi mua được một cân thịt toàn bộ đều là thịt mỡ thì đã là may mắn rồi.
"Chỉ còn lại nửa cân..." Trương Thúy Phương vốn là muốn giữ lại để làm lễ vật, nhưng nhìn thấy cô em chồng mở miệng, đầu óc vừa chuyển, liền nhả ra: "Lại cho hắn nửa cân bã dầu(tóp mỡ), được không?
“Cảm ơn chị dâu!” Khuôn mặt Lý Ngọc Phượng cười đến nở hoa, quay về phía Triệu Quốc Đống nói: “Mau lấy phiếu thịt ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.