[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Chương 12: Cây Ngô Đồng (7)
Manh Linh Thiên Diệp
28/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cho dù là vì lý do gì, anh cũng không đồng ý để em chăm sóc chị cả.” Người con trai lớn nhà Chu gia đứng ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng: “Bố mẹ đã không còn, anh chị sẽ có trách nhiệm với em, ngày mai sẽ đưa chị cả về, còn em cũng nên về quân khu sớm đi.”
“Không thể đưa bọn họ trở về!” Bà ngoại đột nhiên phát ra tiếng nói nghẹn ngào, nhìn bốn mẹ con tội nghiệp, lại khóc: “Không thể đưa bọn họ trở về hang quỷ kia được!”
“Bà ngoại” Khuôn mặt Chu Huỷ đã đầm đìa nước mắt, lấm tấm vết máu: “Cháu trở về, cháu phải trở về, cháu không thể ở lại thành phố liên luỵ mọi người được.”
Ba cô bé mím chặt đôi môi nhỏ nhắn lại, im lặng rơi nước mắt, bộ dạng thê thảm của bà cháu bốn đời thật sự khiến người ta phải đau lòng nhưng lại không thể lay động được những người thân đang có mặt.
“Chia nhà đi.”
Khi Chu Quang Hách đột nhiên nói ra mấy chữ này, sắc mặt của Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi thay đổi rõ ràng, giống như bị chuyện mình sợ nhất đập vào đầu.
“Em nói bậy bạ gì đó!” Chu Phục Hưng mắng: “Anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em bị huỷ hoại cả một đời.”
“Anh cả của em nói đúng.” Kim Xảo Chi nghiêm mặt nói: “Anh chị sẽ không bao giờ để chị cả kéo em xuống. Em trai, một khi em gánh vác trách nhiệm với chị cả, cả đời này em cũng đừng nghĩ đến việc lập gia đình. Có người nào sẵn sàng cùng em rơi vào cục diện rối rắm, có người nào lại có thể cam tâm tình nguyện gả chó em chứ?”
Đám người cũng hùa vào khuyên nhủ, suy bụng ta ra bụng người, không ai muốn nhìn chàng trai trẻ có tương lai tươi sáng cũng là cậu bé mà bọn họ đã chứng kiến lớn lên cứ như vậy mà nhảy vào hố lửa.
Có người lấy thân phận người lớn tuổi tận tình khuyên bảo giảng giải đạo lý với Chu Quang Hách, có mấy người lớn tuổi trực tiếp nói lời khó nghe với Chu Hồi, bà lão cũng không tránh khỏi.
Khi khung cảnh đang gay cấn nhất, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đưa mắt nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt đều hiện lên ý cười thành công không thể nào che giấu.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ trong đám đông:
"Tôi muốn kết hôn với anh ấy!"
Mấy chữ đơn giản này lập tức khiến vẻ đắc ý trong mắt Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi trở nên cứng đờ, cũng khiến vợ chồng Lưu Khúc đang cười khẩy cứng đờ, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng đổ dồn về phía Thủy Lang vừa lên tiếng.
“Cô là ai?” Chu Phục Hưng cau mày, nhìn chằm chằm Thủy Lang không có chút thiện cảm.
Thủy Lang ôm gói đồ bước vào cửa chính: “Tôi là người đồng ý gả cho em trai anh, chúng ta chia nhà đi.”
Ánh mắt Chu Quang Hách đầy vẻ bất ngờ nhìn Thủy Lang, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó tả, sau đó lại tràn đầy ý cười: “Đây là vị hôn thê của em.”
“Cho dù là vì lý do gì, anh cũng không đồng ý để em chăm sóc chị cả.” Người con trai lớn nhà Chu gia đứng ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng: “Bố mẹ đã không còn, anh chị sẽ có trách nhiệm với em, ngày mai sẽ đưa chị cả về, còn em cũng nên về quân khu sớm đi.”
“Không thể đưa bọn họ trở về!” Bà ngoại đột nhiên phát ra tiếng nói nghẹn ngào, nhìn bốn mẹ con tội nghiệp, lại khóc: “Không thể đưa bọn họ trở về hang quỷ kia được!”
“Bà ngoại” Khuôn mặt Chu Huỷ đã đầm đìa nước mắt, lấm tấm vết máu: “Cháu trở về, cháu phải trở về, cháu không thể ở lại thành phố liên luỵ mọi người được.”
Ba cô bé mím chặt đôi môi nhỏ nhắn lại, im lặng rơi nước mắt, bộ dạng thê thảm của bà cháu bốn đời thật sự khiến người ta phải đau lòng nhưng lại không thể lay động được những người thân đang có mặt.
“Chia nhà đi.”
Khi Chu Quang Hách đột nhiên nói ra mấy chữ này, sắc mặt của Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi thay đổi rõ ràng, giống như bị chuyện mình sợ nhất đập vào đầu.
“Em nói bậy bạ gì đó!” Chu Phục Hưng mắng: “Anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em bị huỷ hoại cả một đời.”
“Anh cả của em nói đúng.” Kim Xảo Chi nghiêm mặt nói: “Anh chị sẽ không bao giờ để chị cả kéo em xuống. Em trai, một khi em gánh vác trách nhiệm với chị cả, cả đời này em cũng đừng nghĩ đến việc lập gia đình. Có người nào sẵn sàng cùng em rơi vào cục diện rối rắm, có người nào lại có thể cam tâm tình nguyện gả chó em chứ?”
Đám người cũng hùa vào khuyên nhủ, suy bụng ta ra bụng người, không ai muốn nhìn chàng trai trẻ có tương lai tươi sáng cũng là cậu bé mà bọn họ đã chứng kiến lớn lên cứ như vậy mà nhảy vào hố lửa.
Có người lấy thân phận người lớn tuổi tận tình khuyên bảo giảng giải đạo lý với Chu Quang Hách, có mấy người lớn tuổi trực tiếp nói lời khó nghe với Chu Hồi, bà lão cũng không tránh khỏi.
Khi khung cảnh đang gay cấn nhất, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đưa mắt nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt đều hiện lên ý cười thành công không thể nào che giấu.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ trong đám đông:
"Tôi muốn kết hôn với anh ấy!"
Mấy chữ đơn giản này lập tức khiến vẻ đắc ý trong mắt Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi trở nên cứng đờ, cũng khiến vợ chồng Lưu Khúc đang cười khẩy cứng đờ, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng đổ dồn về phía Thủy Lang vừa lên tiếng.
“Cô là ai?” Chu Phục Hưng cau mày, nhìn chằm chằm Thủy Lang không có chút thiện cảm.
Thủy Lang ôm gói đồ bước vào cửa chính: “Tôi là người đồng ý gả cho em trai anh, chúng ta chia nhà đi.”
Ánh mắt Chu Quang Hách đầy vẻ bất ngờ nhìn Thủy Lang, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó tả, sau đó lại tràn đầy ý cười: “Đây là vị hôn thê của em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.