[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Chương 22: Chỉ Muốn Cô Ấy. (1)
Manh Linh Thiên Diệp
28/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không quá đáng. Chắc chắn là không quá đáng. Tiền lương và tiền thưởng của các người cộng lại mỗi tháng có thể kiếm được một trăm năm mươi tệ, một vạn tệ vừa nói còn là ít.”
“Tôi tính toán cẩn thận một chút. Một trăm năm mươi tệ nhân với mười hai, một ngàn tám trăm tệ, mười năm là một vạn tám nghìn tệ!!”
Tiếng hít thở nặng nề lại vang lên.
Lúc này, ngay cả bản thân Chu Phục Hưng cũng không nhịn được nữa, hung hăng hít một hơi thật sâu.
“Nền tảng của chị gái và anh rể cậu là dành cho con cái, không phải cho một mình Phục Hưng cháu.” Người cậu lại trịnh trọng nói: “Tôi thấy cô gái này rất phúc hậu, cô ấy chỉ nói một nửa chứ không nói hai phần ba.”
Phúc hậu?
Kim Xảo Chi nhìn Thủy Lang, cô gái này chính là lòng dạ hiểm độc có lá gan sư tử! Há miệng một cái đã muốn mạng của cả nhà bọn họ, có chỗ nào dính dáng tới hai chữ phúc hậu sao?
“Anh cả chị dâu chi tiêu nhiều, em biết.”
Chu Quang Hách lên tiếng, cứu vớt hai vợ chồng Chu Phục Hưng sắp ngạt thở, sau đó lại bị anh nói tới máu huyết dâng lên suýt chút nữa hôn mê.
“Ngoài khoản tiền bố mẹ để lại, tiền lương của anh chị không cần bỏ ra một nửa đâu, đưa năm nghìn tệ là được rồi.”
“Hai người này thật sự rất xứng đôi, tốt bụng, đều là người phúc hậu!”
“Chu Quang Hách không hổ là chiến sĩ nhân dân, tấm lòng nhân hậu, không lợi dụng người trong nhà.”
“Cô bé này cũng rất tốt, không quá đáng. Cô ấy không phải là người quá đáng.”
“Năm nghìn tệ thật sự là quá thiệt thòi rồi, nếu đổi lại là tôi, ít nhiều cũng phải lấy một nửa.”
...
Những người hàng xóm cũ rất xúc động, nói hết câu này đến câu khác, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của người trong cuộc.
Chu Phúc Hưng thực sự không nhịn được nữa, đưa tay bóp trán, bóp một lúc lâu, cuối cùng lấy lại hơi thở nói: “Sáu ngàn năm trăm tệ, cái đó tuyệt đối không có, chúng ta chỉ có hơn một nghìn tệ tiền tiết kiệm, không tin em để chị dậu đưa sổ tiết kiệm cho em xem.”
“Tôi đi lấy!” Kim Xảo Chi nói, đang định chạy lên lầu thì bị Chu Quang Hách ngăn lại, nói: “Không cần, anh ơi, tiền lương mỗi tháng của hai người đều có ghi chép, tại sao lại chỉ có hơn một nghìn tệ tiền tiết kiệm được?”
Chu Phục Hưng sửng sốt không nói nên lời, chậm rãi cúi đầu, cau mày suy nghĩ.
“Đương nhiên, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, anh chị tiêu tiền thế nào là chuyện của hai người, hiện tại chúng ta chia nhà.” Chu Quang Hách nhắc tới chuyện mình đã xác định trước đó: “Năm nghìn tệ chắc chắn là không quá đáng. Nếu anh cả chị dâu không bỏ ra nổi, đúng lúc bây giờ em đã trở về, chị cả cũng trở về, còn vợ... sắp cưới của em, đều có thể thay thế công việc của hai người.”
“Không quá đáng. Chắc chắn là không quá đáng. Tiền lương và tiền thưởng của các người cộng lại mỗi tháng có thể kiếm được một trăm năm mươi tệ, một vạn tệ vừa nói còn là ít.”
“Tôi tính toán cẩn thận một chút. Một trăm năm mươi tệ nhân với mười hai, một ngàn tám trăm tệ, mười năm là một vạn tám nghìn tệ!!”
Tiếng hít thở nặng nề lại vang lên.
Lúc này, ngay cả bản thân Chu Phục Hưng cũng không nhịn được nữa, hung hăng hít một hơi thật sâu.
“Nền tảng của chị gái và anh rể cậu là dành cho con cái, không phải cho một mình Phục Hưng cháu.” Người cậu lại trịnh trọng nói: “Tôi thấy cô gái này rất phúc hậu, cô ấy chỉ nói một nửa chứ không nói hai phần ba.”
Phúc hậu?
Kim Xảo Chi nhìn Thủy Lang, cô gái này chính là lòng dạ hiểm độc có lá gan sư tử! Há miệng một cái đã muốn mạng của cả nhà bọn họ, có chỗ nào dính dáng tới hai chữ phúc hậu sao?
“Anh cả chị dâu chi tiêu nhiều, em biết.”
Chu Quang Hách lên tiếng, cứu vớt hai vợ chồng Chu Phục Hưng sắp ngạt thở, sau đó lại bị anh nói tới máu huyết dâng lên suýt chút nữa hôn mê.
“Ngoài khoản tiền bố mẹ để lại, tiền lương của anh chị không cần bỏ ra một nửa đâu, đưa năm nghìn tệ là được rồi.”
“Hai người này thật sự rất xứng đôi, tốt bụng, đều là người phúc hậu!”
“Chu Quang Hách không hổ là chiến sĩ nhân dân, tấm lòng nhân hậu, không lợi dụng người trong nhà.”
“Cô bé này cũng rất tốt, không quá đáng. Cô ấy không phải là người quá đáng.”
“Năm nghìn tệ thật sự là quá thiệt thòi rồi, nếu đổi lại là tôi, ít nhiều cũng phải lấy một nửa.”
...
Những người hàng xóm cũ rất xúc động, nói hết câu này đến câu khác, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của người trong cuộc.
Chu Phúc Hưng thực sự không nhịn được nữa, đưa tay bóp trán, bóp một lúc lâu, cuối cùng lấy lại hơi thở nói: “Sáu ngàn năm trăm tệ, cái đó tuyệt đối không có, chúng ta chỉ có hơn một nghìn tệ tiền tiết kiệm, không tin em để chị dậu đưa sổ tiết kiệm cho em xem.”
“Tôi đi lấy!” Kim Xảo Chi nói, đang định chạy lên lầu thì bị Chu Quang Hách ngăn lại, nói: “Không cần, anh ơi, tiền lương mỗi tháng của hai người đều có ghi chép, tại sao lại chỉ có hơn một nghìn tệ tiền tiết kiệm được?”
Chu Phục Hưng sửng sốt không nói nên lời, chậm rãi cúi đầu, cau mày suy nghĩ.
“Đương nhiên, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, anh chị tiêu tiền thế nào là chuyện của hai người, hiện tại chúng ta chia nhà.” Chu Quang Hách nhắc tới chuyện mình đã xác định trước đó: “Năm nghìn tệ chắc chắn là không quá đáng. Nếu anh cả chị dâu không bỏ ra nổi, đúng lúc bây giờ em đã trở về, chị cả cũng trở về, còn vợ... sắp cưới của em, đều có thể thay thế công việc của hai người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.