[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Chương 16: Tôi Chưa Kết Hôn (4)
Manh Linh Thiên Diệp
28/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giải quyết xong vấn đề bốn mẹ con Chu Huỷ, bây giờ người mợ đối với Chu Quang Hách tất cả đều xuất phát từ sự thành tâm trong lòng, muốn thể hiện thân phận của trưởng bối không thể để chia nhà không công bằng.
Vợ chồng Chu Phúc Hưng chưa kịp động đậy, cả đám người đã đi về hướng nhà bọn họ, hai người không còn cách nào khác đành phải kìm nén sự bực bội và tức giận của mình, đi theo mấy người đó về nhà.
Nhà Chu gia sống ở tòa nhà số 6.
Đẩy cánh cổng màu đen ra, trong sân vườn có một cây sào tre, bên trên đang phơi mấy bộ quần áo, bên tường có một dãy bồn hoa, nhưng không trồng hoa mà trồng rau xanh hành lá. hai gian phòng hướng Nam có cửa sổ mở ra sân vườn.
Cửa sổ gỗ vừa mới được sơn màu xanh lá cây, khi bước vào cửa chính mới phát hiện đây không phải là đại sảnh mà chỉ là một hành lang nhỏ, vừa đủ chỗ đặt một bàn bốn người ngồi, lúc này trên bàn chẳng có gì cả, có một lồng bàn đậy đồ ăn màu đỏ treo trên tường, bên cạnh có một cái tủ kính, trong đó có bát đũa, cửa tủ bên dưới đóng chặt.
Cửa phòng hướng nam hai bên trái phải đều đóng kín, Thủy Lang không chút khách sáo đẩy ra, dáng vẻ chủ nhân hỏi: “Hai phòng còn lại trên lầu như thế nào?”
“Phòng lớn hướng Nam cũng giống như phòng này, thực ra tầng hai tốt hơn tầng một, không ẩm ướt, không có côn trùng, kiến hay chuột.” Người mợ nhiệt tình trả lời, đi theo Thủy Lang vào trong, nhìn thấy đồ đạc bài trí trong phòng, trong mắt bà ta lóe lên vẻ ghen tị: “Ôi, hai người này sống thoải mái quá.”
Một cái giường lớn một mét rưỡi, phía trên được phủ ga giường kẻ sọc màu hồng, bên cạnh có một cái ghế sofa lò xo, phía trên được phủ vải nhung, bên cạnh ghế sofa đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên cái bàn tròn này được phủ vải ren trắng, bên trên có một hộp pha lê tròn có kích thước vừa phải, bên trong hộp để đồ cắt móng tay, đồ may vá thêu thùa, trong phòng còn một tủ quần áo bằng gỗ hoàng dương, nhìn giống như mới được đổi, người mợ đưa tay ấn xuống giường: “Ôi! Đây là giường lò xo dây thép!”
“Cái này là màn cửa làm băng lông nhung thiên nga sao? Đúng là phong cách tây.”
“Bình thường nhìn cách ăn mặc của hai người cũng đã khiến người ta phải ghen tị, không ngờ trong nhà cũng bày biện xa hoa như vậy.”
“Đây đã xem là xoa hoa gì chứ, các người chưa từng lên lầu đò, gian phòng của Chu Mẫn trên lầu mới gọi là xa hoa.”
“Đúng vậy, đây đã coi là gì chứ, tôi đoán quần áo trong tủ còn khiến người ta ghen tị hơn.”
“Thật sao?” Người mợ bước nhanh đến bên tủ quần áo, vội vàng mở bốn cánh cửa tủ ra, tuy nhiên, ngoại trừ hai cái áo khoác bằng vải bông treo trên đó, cũng chẳng có quần áo mà hàng xóm nói là khiến người ta phải ghen tị.
Giải quyết xong vấn đề bốn mẹ con Chu Huỷ, bây giờ người mợ đối với Chu Quang Hách tất cả đều xuất phát từ sự thành tâm trong lòng, muốn thể hiện thân phận của trưởng bối không thể để chia nhà không công bằng.
Vợ chồng Chu Phúc Hưng chưa kịp động đậy, cả đám người đã đi về hướng nhà bọn họ, hai người không còn cách nào khác đành phải kìm nén sự bực bội và tức giận của mình, đi theo mấy người đó về nhà.
Nhà Chu gia sống ở tòa nhà số 6.
Đẩy cánh cổng màu đen ra, trong sân vườn có một cây sào tre, bên trên đang phơi mấy bộ quần áo, bên tường có một dãy bồn hoa, nhưng không trồng hoa mà trồng rau xanh hành lá. hai gian phòng hướng Nam có cửa sổ mở ra sân vườn.
Cửa sổ gỗ vừa mới được sơn màu xanh lá cây, khi bước vào cửa chính mới phát hiện đây không phải là đại sảnh mà chỉ là một hành lang nhỏ, vừa đủ chỗ đặt một bàn bốn người ngồi, lúc này trên bàn chẳng có gì cả, có một lồng bàn đậy đồ ăn màu đỏ treo trên tường, bên cạnh có một cái tủ kính, trong đó có bát đũa, cửa tủ bên dưới đóng chặt.
Cửa phòng hướng nam hai bên trái phải đều đóng kín, Thủy Lang không chút khách sáo đẩy ra, dáng vẻ chủ nhân hỏi: “Hai phòng còn lại trên lầu như thế nào?”
“Phòng lớn hướng Nam cũng giống như phòng này, thực ra tầng hai tốt hơn tầng một, không ẩm ướt, không có côn trùng, kiến hay chuột.” Người mợ nhiệt tình trả lời, đi theo Thủy Lang vào trong, nhìn thấy đồ đạc bài trí trong phòng, trong mắt bà ta lóe lên vẻ ghen tị: “Ôi, hai người này sống thoải mái quá.”
Một cái giường lớn một mét rưỡi, phía trên được phủ ga giường kẻ sọc màu hồng, bên cạnh có một cái ghế sofa lò xo, phía trên được phủ vải nhung, bên cạnh ghế sofa đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên cái bàn tròn này được phủ vải ren trắng, bên trên có một hộp pha lê tròn có kích thước vừa phải, bên trong hộp để đồ cắt móng tay, đồ may vá thêu thùa, trong phòng còn một tủ quần áo bằng gỗ hoàng dương, nhìn giống như mới được đổi, người mợ đưa tay ấn xuống giường: “Ôi! Đây là giường lò xo dây thép!”
“Cái này là màn cửa làm băng lông nhung thiên nga sao? Đúng là phong cách tây.”
“Bình thường nhìn cách ăn mặc của hai người cũng đã khiến người ta phải ghen tị, không ngờ trong nhà cũng bày biện xa hoa như vậy.”
“Đây đã xem là xoa hoa gì chứ, các người chưa từng lên lầu đò, gian phòng của Chu Mẫn trên lầu mới gọi là xa hoa.”
“Đúng vậy, đây đã coi là gì chứ, tôi đoán quần áo trong tủ còn khiến người ta ghen tị hơn.”
“Thật sao?” Người mợ bước nhanh đến bên tủ quần áo, vội vàng mở bốn cánh cửa tủ ra, tuy nhiên, ngoại trừ hai cái áo khoác bằng vải bông treo trên đó, cũng chẳng có quần áo mà hàng xóm nói là khiến người ta phải ghen tị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.