[Thập Niên 80] Bạch Nguyệt Quang
Chương 7: Con rể hồ đồ (4)
Tố Muội Bình Sinh
22/09/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người thanh niên bị mẹ cô chê đến trong bùn, thật sự là một doanh nhân sau này được người ta săn đón sao?
Cô nhìn thấy Hác Tứ Đạo đột nhiên thẳng tắp sống lưng, giọng nói âm trầm của người đàn ông vang lên.
Nếu như là người quen thuộc với anh, sẽ biết lúc này giọng nói của anh là ôn nhu hiếm thấy, "Miểu Miểu lạnh thì quấn kín chăn, chăn này mua từ Bằng Thành về, bên kia mua đồ rất tốt, chờ chúng ta kết hôn sẽ mua đồ tốt hơn."
Cho tới bây giờ, anh chưa từng nói lời dịu dàng nào, cho dù có nói chậm lại, cũng khiến người khác được sự lạnh lùng trong câu nói.
"Miểu Miểu ngày hôm qua quá dọa người, anh và Nhị Trụ cũng đều bị hù, sau này em không được lại gần nước!"
Giọng anh rất cương quyết, hồi lâu lại cứng rắn nói: "Nếu như phải đi, cùng chờ anh trở lại cùng em đi!"
Dù là Tôn Miểu Miểu thấy anh rất vô lý, nhưng lại rất tốt. Nếu quả thật giống như giấc mơ, Hác Tứ Đạo cả đời sẽ không để cho cô gần nước.
Hác Từ Đạo nói một đường, không có nghe Tôn Miểu Miểu trả lời.
Anh thấy bốn phía yên tĩnh không người, dò xét gọi một câu: "Miểu Miểu, anh có thể gọi em là vợ không? Mẹ - vợ, em sẽ không tức giận chứ?"
Nói xong, lỗ tai anh đỏ một đường đến nơi cổ. Không có nghe cô phản bác, anh lại gọi một tiếng: "Vợ, em ngủ sao?"
Mặc dù người khác gọi Hác Tứ Đạo là tên du côn, nhưng gương mặt của anh cũng rất hòa nhã dễ gần, vóc người cũng khỏe khoắn, dáng vẻ thanh thanh sảng sảng, chân mày sắc mang theo vẻ ương ngạnh, thay một bộ quần áo tốt một chút, thì cũng rất ra dáng một vai nam chính của bộ phim Hong Kong, mặc dù danh tiếng của anh không tốt, nhưng cũng có những cô gái theo đuổi anh. Tuy nhiên, chuyện trêu ghẹo con gái nhà người ta, anh cũng chưa từng làm.
Tôn Miểu Miểu hôm qua sốt cả ngày, hôm nay lại phải dậy sớm, giờ phút này đã mệt mỏi, ngủ mê man.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Hác Tứ Đạo lặng lẽ không lên tiếng, đạp xe chắc chắn hơn.
Sau khi trời sáng, anh đến bệnh viện, đưa đơn thuốc cho y tá, y tá liền cho Tôn Miểu Miểu truyền hai bình nước thuốc.
Tôn Miểu Miểu nhìn thấy Hác Tứ Đạo đi tìm bác sĩ, hết lần này đến lần khác hỏi sau khi rơi xuống nước có để lại di chứng gì hay không, phải chú ý đến cái gì, có cần nằm viện theo dõi không, cô thấy bộ dạng này của Hác Tứ Đạo cũng có chút động lòng.
Ngày hôm qua mẹ ruột đối xử với anh như vậy, anh rất tức giận nhưng cũng ráng nhịn xuống, cô còn lo lắng Hác Tứ Đạo sẽ thù dai.
Tôn Miểu Miểu và Hác Tứ Đạo là hàng xóm, khi còn bé rất thân thiết. Anh rất thông minh, lúc nhỏ đã có thể thấy được những biểu hiện thiên phú, học cái gì cũng nhanh. Tôn Miểu Miểu cũng vì anh bỏ học mà rất đáng tiếc. Sau đó, Hác Tứ Đạo trở thành một hỗn tử nổi danh khắp mười dặm tám thôn, đi tới đâu người ta cũng cung kính gọi là anh Tứ Đạo. Trong lòng cô có chút không đồng ý, theo bản năng cũng không muốn thân thiết với anh.
Nhưng là gương mặt này của Tôn Miểu Miểu thường xuyên gây họa, đặt ở đâu cũng áp chế hoa đào. Những thứ phiền toái này đều là do Hác Tứ Đạo giải quyết, vì cảm ơn anh, mỗi một học kỳ cô đều mang đến cho anh một bài thi, khích lệ anh học tập văn hóa. Mấy năm trước, cô biết anh đầu cơ trục lợi, cũng đã từng thể hiện sự phản đối.
Sau đó Tôn Miểu Miểu dùng cả đời mới hiểu được, con đường Hác Tứ Đạo đi là đúng đắn, anh dùng bộ bài tồi tệ nhất ông trời cho để đưa ra kết quả tốt nhất.
Báo Hồng Kong rất thích viết câu chuyện của anh, tên của anh là một huyền toại.
Bác sĩ ở bệnh viện huyện cũng rất ít thấy người đàn ông nào như vậy, hết lần này đến lần khác thấy dáng vẻ hung dữ của Hác Tứ Đạo, quả thực có chút khó chịu.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa."
Bác sĩ cười híp mắt nói: "Sau chuyện này, anh lo lắng quá rồi! Ngày hôm qua anh đưa người đến kịp thời, cô ấy không gặp phải cái gì bẩn, truyền thuốc kháng sinh là được. Nếu anh lo lắng quá, tôi cho anh ít thuốc mang về."
Hác Tứ Đạo thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt liền thanh toán hết tiền thuốc thang, vội vàng ra ngoài hiệu thuốc.
Sau khi lấy thuốc xong, anh cũng không nhàn rỗi hai chân, chạy đến huyện mua nửa con gà quay lại, đi ngang cung tiêu xã nhìn thấy kẹo sữa để trong tủ kiếng sạch sẽ, nhớ tới người yêu mình mặt mày tá nhợt, không nhịn được mua nửa cân. Hác Tứ Đạo trở lại bệnh viện, mượn phòng bếp bệnh viện nấu một nồi cháo gà.
Người thanh niên bị mẹ cô chê đến trong bùn, thật sự là một doanh nhân sau này được người ta săn đón sao?
Cô nhìn thấy Hác Tứ Đạo đột nhiên thẳng tắp sống lưng, giọng nói âm trầm của người đàn ông vang lên.
Nếu như là người quen thuộc với anh, sẽ biết lúc này giọng nói của anh là ôn nhu hiếm thấy, "Miểu Miểu lạnh thì quấn kín chăn, chăn này mua từ Bằng Thành về, bên kia mua đồ rất tốt, chờ chúng ta kết hôn sẽ mua đồ tốt hơn."
Cho tới bây giờ, anh chưa từng nói lời dịu dàng nào, cho dù có nói chậm lại, cũng khiến người khác được sự lạnh lùng trong câu nói.
"Miểu Miểu ngày hôm qua quá dọa người, anh và Nhị Trụ cũng đều bị hù, sau này em không được lại gần nước!"
Giọng anh rất cương quyết, hồi lâu lại cứng rắn nói: "Nếu như phải đi, cùng chờ anh trở lại cùng em đi!"
Dù là Tôn Miểu Miểu thấy anh rất vô lý, nhưng lại rất tốt. Nếu quả thật giống như giấc mơ, Hác Tứ Đạo cả đời sẽ không để cho cô gần nước.
Hác Từ Đạo nói một đường, không có nghe Tôn Miểu Miểu trả lời.
Anh thấy bốn phía yên tĩnh không người, dò xét gọi một câu: "Miểu Miểu, anh có thể gọi em là vợ không? Mẹ - vợ, em sẽ không tức giận chứ?"
Nói xong, lỗ tai anh đỏ một đường đến nơi cổ. Không có nghe cô phản bác, anh lại gọi một tiếng: "Vợ, em ngủ sao?"
Mặc dù người khác gọi Hác Tứ Đạo là tên du côn, nhưng gương mặt của anh cũng rất hòa nhã dễ gần, vóc người cũng khỏe khoắn, dáng vẻ thanh thanh sảng sảng, chân mày sắc mang theo vẻ ương ngạnh, thay một bộ quần áo tốt một chút, thì cũng rất ra dáng một vai nam chính của bộ phim Hong Kong, mặc dù danh tiếng của anh không tốt, nhưng cũng có những cô gái theo đuổi anh. Tuy nhiên, chuyện trêu ghẹo con gái nhà người ta, anh cũng chưa từng làm.
Tôn Miểu Miểu hôm qua sốt cả ngày, hôm nay lại phải dậy sớm, giờ phút này đã mệt mỏi, ngủ mê man.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Hác Tứ Đạo lặng lẽ không lên tiếng, đạp xe chắc chắn hơn.
Sau khi trời sáng, anh đến bệnh viện, đưa đơn thuốc cho y tá, y tá liền cho Tôn Miểu Miểu truyền hai bình nước thuốc.
Tôn Miểu Miểu nhìn thấy Hác Tứ Đạo đi tìm bác sĩ, hết lần này đến lần khác hỏi sau khi rơi xuống nước có để lại di chứng gì hay không, phải chú ý đến cái gì, có cần nằm viện theo dõi không, cô thấy bộ dạng này của Hác Tứ Đạo cũng có chút động lòng.
Ngày hôm qua mẹ ruột đối xử với anh như vậy, anh rất tức giận nhưng cũng ráng nhịn xuống, cô còn lo lắng Hác Tứ Đạo sẽ thù dai.
Tôn Miểu Miểu và Hác Tứ Đạo là hàng xóm, khi còn bé rất thân thiết. Anh rất thông minh, lúc nhỏ đã có thể thấy được những biểu hiện thiên phú, học cái gì cũng nhanh. Tôn Miểu Miểu cũng vì anh bỏ học mà rất đáng tiếc. Sau đó, Hác Tứ Đạo trở thành một hỗn tử nổi danh khắp mười dặm tám thôn, đi tới đâu người ta cũng cung kính gọi là anh Tứ Đạo. Trong lòng cô có chút không đồng ý, theo bản năng cũng không muốn thân thiết với anh.
Nhưng là gương mặt này của Tôn Miểu Miểu thường xuyên gây họa, đặt ở đâu cũng áp chế hoa đào. Những thứ phiền toái này đều là do Hác Tứ Đạo giải quyết, vì cảm ơn anh, mỗi một học kỳ cô đều mang đến cho anh một bài thi, khích lệ anh học tập văn hóa. Mấy năm trước, cô biết anh đầu cơ trục lợi, cũng đã từng thể hiện sự phản đối.
Sau đó Tôn Miểu Miểu dùng cả đời mới hiểu được, con đường Hác Tứ Đạo đi là đúng đắn, anh dùng bộ bài tồi tệ nhất ông trời cho để đưa ra kết quả tốt nhất.
Báo Hồng Kong rất thích viết câu chuyện của anh, tên của anh là một huyền toại.
Bác sĩ ở bệnh viện huyện cũng rất ít thấy người đàn ông nào như vậy, hết lần này đến lần khác thấy dáng vẻ hung dữ của Hác Tứ Đạo, quả thực có chút khó chịu.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa."
Bác sĩ cười híp mắt nói: "Sau chuyện này, anh lo lắng quá rồi! Ngày hôm qua anh đưa người đến kịp thời, cô ấy không gặp phải cái gì bẩn, truyền thuốc kháng sinh là được. Nếu anh lo lắng quá, tôi cho anh ít thuốc mang về."
Hác Tứ Đạo thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt liền thanh toán hết tiền thuốc thang, vội vàng ra ngoài hiệu thuốc.
Sau khi lấy thuốc xong, anh cũng không nhàn rỗi hai chân, chạy đến huyện mua nửa con gà quay lại, đi ngang cung tiêu xã nhìn thấy kẹo sữa để trong tủ kiếng sạch sẽ, nhớ tới người yêu mình mặt mày tá nhợt, không nhịn được mua nửa cân. Hác Tứ Đạo trở lại bệnh viện, mượn phòng bếp bệnh viện nấu một nồi cháo gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.