Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
Chương 28: Làm Việc Thôi
Quyết Tuyệt
11/03/2024
Anh chị ruột của cô còn bỏ mặc cô làm việc vất vả ngoài đồng nhưng Phùng Dịch sẽ lén lút đi giúp cô gặt lúa và gieo mạ.
Đối với cô mà nói thì Phùng Dịch còn thân hơn cả em trai ruột của cô.
Bỏ đi, cứ nuôi như em trai trước đi đã.
Khương Lệ Vân tìm một cái cớ cho việc mang trứng chiên đến đây của mình: “Trước đó có phải em đã giúp chị gặt lúa nhà chị không? Trứng gà này là quà cảm ơn.”
“Chị Lệ Vân…” Phùng Dịch nhìn cô, trên gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt: “Ai… ai nói với chị vậy?”
Khương Lệ Vân đáp: “Chị đoán đó, ngoại trừ em ra thì còn ai chịu giúp chị nữa đâu?
Kiếp trước cô không đoán ra là vì mấy năm nay cô với Phùng Dịch không có tiếp xúc gì cả, Phùng Dịch còn cực kỳ gầy, không giống một người có thể làm được nhiều việc như thế.
Thời điểm ấy, cô thật sự không chú ý gì đến Phùng Dịch cả.
Phùng Dịch cúi đầu: “Em… Em…”
“Phùng Dịch! Làm việc thôi!” Đằng xa có người gọi.
Công nhân trong lò gạch ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi một lúc, nhưng thời gian nghỉ ngơi của họ cũng không dài.
Phùng Dịch liếc mắt nhìn người đó rồi quay đầu nhìn Khương Lệ Vân, bộ dáng không muốn nhúc nhích.
Khương Lệ Vân nhìn người còn cao hơn mình nửa cái đầu nhưng đứng trước mặt mình lại ngoan ngoãn như thế cũng không nhịn được cười: “Em mau ăn trứng gà rồi đi làm việc đi, chị cũng phải về đây.”
“Ừm.” Phùng Dịch đáp một tiếng rồi dùng tay cầm trứng gà chiên lên bỏ vào miệng, sau đó trả lại cái cốc tráng men cho Khương Lệ Vân nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Khương Lệ Vân thấy người khác đều đã đi làm việc cả rồi, sợ Phùng Dịch vì đến muộn mà bị khiển trách: “Thôi chị về nhé, buổi tối sẽ tới tìm em sau.”
Cô dự định bỏ tiền túi riêng ra mua một con gà về ăn, đến khi đó chắc chắn sẽ mang cho Phùng Dịch một ít.
“Buổi tối chị còn tới nữa hả?” Phùng Dịch vô cùng ngạc nhiên, nhưng vì trong miệng vẫn còn trứng gà nên tiếng hơi khó nghe.
Khương Lệ Vân đáp: “Đúng rồi, em đợi chị nhé.”
Cô nói xong lại bước nhanh rời khỏi lò gạch.
Buổi chiều cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Phùng Dịch đứng nguyên tại chỗ nhìn Khương Lệ Vân rời đi, sau đó mới chạy về chỗ làm việc.
Trứng gà chiên đã nguội rồi nhưng vẫn vô cùng thơm, càng đừng nói đến bên trong còn có vị thịt và dầu…
Phùng Dịch không nỡ nhau mà từ từ nếm vị thịt bên trong đó.
Anh còn tưởng Khương Lệ Vân sẽ không để ý đến mình nữa nhưng không ngờ hôm nay cô không chỉ tới tìm anh mà còn mang cả đồ ăn cho anh nữa.
Buổi tối cô sẽ còn tới nữa.
Tâm trạng của Phùng Dịch vô cùng tốt, anh lặng lẽ đi đến bên cạnh Khương Lợi Hại và làm việc với anh ta.
Phùng Dịch nhớ được việc từ rất lớn, chuyện khi còn nhỏ cũng được anh ghi nhớ rất rõ ràng.
Anh nhớ ánh mắt ghét bỏ của mẹ mình, cũng nhớ cả ánh mắt chán ghét của ông ngoại và bà ngoại.
Bọn họ đều không thích anh, sẽ chửi anh, cấu anh, đánh anh, nhưng không có ai dạy anh nói chuyện, cũng vì vậy mà hồi đó anh không thể nghe hiểu lời nói của người xung quanh.
Nhưng cho dù là vậy thì anh vẫn biết mình là một người không được người ta yêu mến.
Đại đa số thời gian anh đều bị giam trong phòng củi, cũng không biết mình có thể làm gì mà chỉ lặng lẽ nhai cọng rơm khô, hút vị ngọt từ trong đó.
Anh thích vị của rơm.
Năm anh bốn tuổi thì mẹ anh tái hôn rồi dẫn anh cùng đến nhà họ Phùng.
Trước đấy anh gần như chưa từng ra khỏi nhà bao giờ, bây giờ đột nhiên tới một nơi hoàn toàn xa lạ khiến anh cực kỳ sợ hãi, ông Phùng, Phùng lão đại và Phùng lão nhị to lớn lại càng khiến anh sợ hơn.
Đối với cô mà nói thì Phùng Dịch còn thân hơn cả em trai ruột của cô.
Bỏ đi, cứ nuôi như em trai trước đi đã.
Khương Lệ Vân tìm một cái cớ cho việc mang trứng chiên đến đây của mình: “Trước đó có phải em đã giúp chị gặt lúa nhà chị không? Trứng gà này là quà cảm ơn.”
“Chị Lệ Vân…” Phùng Dịch nhìn cô, trên gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt: “Ai… ai nói với chị vậy?”
Khương Lệ Vân đáp: “Chị đoán đó, ngoại trừ em ra thì còn ai chịu giúp chị nữa đâu?
Kiếp trước cô không đoán ra là vì mấy năm nay cô với Phùng Dịch không có tiếp xúc gì cả, Phùng Dịch còn cực kỳ gầy, không giống một người có thể làm được nhiều việc như thế.
Thời điểm ấy, cô thật sự không chú ý gì đến Phùng Dịch cả.
Phùng Dịch cúi đầu: “Em… Em…”
“Phùng Dịch! Làm việc thôi!” Đằng xa có người gọi.
Công nhân trong lò gạch ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi một lúc, nhưng thời gian nghỉ ngơi của họ cũng không dài.
Phùng Dịch liếc mắt nhìn người đó rồi quay đầu nhìn Khương Lệ Vân, bộ dáng không muốn nhúc nhích.
Khương Lệ Vân nhìn người còn cao hơn mình nửa cái đầu nhưng đứng trước mặt mình lại ngoan ngoãn như thế cũng không nhịn được cười: “Em mau ăn trứng gà rồi đi làm việc đi, chị cũng phải về đây.”
“Ừm.” Phùng Dịch đáp một tiếng rồi dùng tay cầm trứng gà chiên lên bỏ vào miệng, sau đó trả lại cái cốc tráng men cho Khương Lệ Vân nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Khương Lệ Vân thấy người khác đều đã đi làm việc cả rồi, sợ Phùng Dịch vì đến muộn mà bị khiển trách: “Thôi chị về nhé, buổi tối sẽ tới tìm em sau.”
Cô dự định bỏ tiền túi riêng ra mua một con gà về ăn, đến khi đó chắc chắn sẽ mang cho Phùng Dịch một ít.
“Buổi tối chị còn tới nữa hả?” Phùng Dịch vô cùng ngạc nhiên, nhưng vì trong miệng vẫn còn trứng gà nên tiếng hơi khó nghe.
Khương Lệ Vân đáp: “Đúng rồi, em đợi chị nhé.”
Cô nói xong lại bước nhanh rời khỏi lò gạch.
Buổi chiều cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Phùng Dịch đứng nguyên tại chỗ nhìn Khương Lệ Vân rời đi, sau đó mới chạy về chỗ làm việc.
Trứng gà chiên đã nguội rồi nhưng vẫn vô cùng thơm, càng đừng nói đến bên trong còn có vị thịt và dầu…
Phùng Dịch không nỡ nhau mà từ từ nếm vị thịt bên trong đó.
Anh còn tưởng Khương Lệ Vân sẽ không để ý đến mình nữa nhưng không ngờ hôm nay cô không chỉ tới tìm anh mà còn mang cả đồ ăn cho anh nữa.
Buổi tối cô sẽ còn tới nữa.
Tâm trạng của Phùng Dịch vô cùng tốt, anh lặng lẽ đi đến bên cạnh Khương Lợi Hại và làm việc với anh ta.
Phùng Dịch nhớ được việc từ rất lớn, chuyện khi còn nhỏ cũng được anh ghi nhớ rất rõ ràng.
Anh nhớ ánh mắt ghét bỏ của mẹ mình, cũng nhớ cả ánh mắt chán ghét của ông ngoại và bà ngoại.
Bọn họ đều không thích anh, sẽ chửi anh, cấu anh, đánh anh, nhưng không có ai dạy anh nói chuyện, cũng vì vậy mà hồi đó anh không thể nghe hiểu lời nói của người xung quanh.
Nhưng cho dù là vậy thì anh vẫn biết mình là một người không được người ta yêu mến.
Đại đa số thời gian anh đều bị giam trong phòng củi, cũng không biết mình có thể làm gì mà chỉ lặng lẽ nhai cọng rơm khô, hút vị ngọt từ trong đó.
Anh thích vị của rơm.
Năm anh bốn tuổi thì mẹ anh tái hôn rồi dẫn anh cùng đến nhà họ Phùng.
Trước đấy anh gần như chưa từng ra khỏi nhà bao giờ, bây giờ đột nhiên tới một nơi hoàn toàn xa lạ khiến anh cực kỳ sợ hãi, ông Phùng, Phùng lão đại và Phùng lão nhị to lớn lại càng khiến anh sợ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.