Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
Chương 38: Thành Tích
Quyết Tuyệt
14/03/2024
Nhưng anh dựa vào mấy năm theo cô đến trường nghe giảng cũng biết được rất nhiều chữ, đọc sách, đọc báo hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau này thành tích của thằng con trai ăn cháo đá bát kia không tốt, Phùng Dịch còn phải tự học trước rồi giảng bài cho đứa trẻ đó, thật sự rất cố gắng học toán cấp một và cấp hai, cũng biết được đại khái.
Sau này cô nhận được đơn ở nước ngoài, Phùng Dịch vì muốn giúp cô mà trên cơ bản cũng học luôn cả tiếng Anh, nhưng mà không biết nói cho lắm, chỉ biết viết thôi. Khi ấy bọn họ cũng chủ yếu trao đổi với người ta bằng email.
Nếu như Phùng Dịch có cơ hội đi học thì nói không chừng lúc này đã có thể thi đỗ đại học rồi.
Nhưng vào thời đại này, người khiến người ta tiếc nuối cũng không chỉ có mình Phùng Dịch, nếu như cô có cơ hội thì học thì chắc hẳn cũng sẽ không kém.
Còn cả anh trai cô…
Khi ấy, ở thôn bọn họ mỗi năm người có thể thi đỗ cấp hai và có thể vào trường cấp trên thị trấn học cũng chỉ có một đến hai người thôi, Khương Lợi Hải đã thi đỗ.
Sau khi vào thị trấn, anh ta thi cử vẫn luôn xếp hạng nhất.
Nhưng nhà bọn họ lại không thể chi trả nổi tiền học phí, Khương Lợi Hải không chỉ nợ tiền học phí của nhà trường mà đến ngay cả tiền mua giấy bút cũng không có luôn, cộng thêm trên người anh ta còn có mấy vấn đề như bọ chét nữa…
Học sinh trong thị trấn luôn chê cười anh ta, giáo viên ngữ văn cũng không thích anh ta nốt.
Lúc ấy trong lớp học xuất hiện một con rệp, giáo viên nói thẳng là do anh ta dụ tới, còn luôn lấy lý do là anh ta từ nông thôn tới, có kinh nghiệm mà bắt anh ta dọn dẹp nhà vệ sinh.
Khương Lợi Hải học được một năm đã không muốn đi học tiếp nữa.
Giáo viên toán học của anh ta lại rất thích anh ta, có tới nhà bọn họ tìm anh ta mấy lần và muốn cho anh ta trở về trường học tiếp, nhưng anh ta sống chết không chịu bằng lòng.
Thật ra cũng là vì Khương Lợi Hải từng học cấp hai cho nên sau này Khương Lệ Bình mới kiên quyết muốn đi học.
Loại chuyện như bị bắt nạt này hiển nhiên cô ta cũng từng gặp phải, nhưng cô ta khác với Khương Lợi Hại có lòng tự trọng rất mạnh, để được trải qua cuộc sống tốt mà cô ta không ngại đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
Khương Lệ Bình không chỉ không coi sự quấy rối của người khác là vấn đề gì to tát mà còn giả bộ đáng thương, hẹn hò được với một anh bạn trai lợi hại.
Cô ta thuận lợi học hết cấp hai, lúc ở trường còn sống rất thoải mái nữa.
Đáng tiếc là thành tích của cô ta không tốt nên không thi đỗ cấp ba được, nhưng nếu học cấp ba… nhà bọn họ thật sự không có tiền.
Khi ấy, Khương Lệ Bình một lòng một dạ muốn kết hôn với anh bạn trai kia của cô ta để trở thành người thị trấn, nhưng mẹ của anh bạn trai kia lại sống chết không chịu đồng ý, hai người kiên trì được vài năm rồi cuối cùng vẫn chia tay, gia đình của anh bạn trai kia còn chuyển nhà đến nơi khác.
Thật ra thì Khương Lợi Hải và Khương Lệ Bình cũng không dễ dàng gì, bọn họ oán trách gia đình cũng là chuyện bình thường cả thôi.
Hai người này có nói thế nào cũng vẫn tốt hơn thằng con trai ăn cháo đá bát kia của cô.
Mà chính vì nhìn thấy tất cả những chuyện này cho nên cô mới vô cùng kiên trì với việc kiếm tiền.
Phùng Dịch cầm cái cốc tráng men, ngoài mặt không thể hiện ra nhưng tâm trạng lại không tốt cho lắm, cứ cảm thấy trái tim mình nặng trình trịch, hít thở không thuận lợi.
Khương Lệ Vân vừa tặng trứng gà chiên vừa tặng đùi gà cho anh chắc chắn là có chuyện muốn nhờ anh giúp rồi… chắc là muốn kêu anh đi nghe ngóng về Tạ Tổ Căn giúp cô chăng?
Sau này thành tích của thằng con trai ăn cháo đá bát kia không tốt, Phùng Dịch còn phải tự học trước rồi giảng bài cho đứa trẻ đó, thật sự rất cố gắng học toán cấp một và cấp hai, cũng biết được đại khái.
Sau này cô nhận được đơn ở nước ngoài, Phùng Dịch vì muốn giúp cô mà trên cơ bản cũng học luôn cả tiếng Anh, nhưng mà không biết nói cho lắm, chỉ biết viết thôi. Khi ấy bọn họ cũng chủ yếu trao đổi với người ta bằng email.
Nếu như Phùng Dịch có cơ hội đi học thì nói không chừng lúc này đã có thể thi đỗ đại học rồi.
Nhưng vào thời đại này, người khiến người ta tiếc nuối cũng không chỉ có mình Phùng Dịch, nếu như cô có cơ hội thì học thì chắc hẳn cũng sẽ không kém.
Còn cả anh trai cô…
Khi ấy, ở thôn bọn họ mỗi năm người có thể thi đỗ cấp hai và có thể vào trường cấp trên thị trấn học cũng chỉ có một đến hai người thôi, Khương Lợi Hải đã thi đỗ.
Sau khi vào thị trấn, anh ta thi cử vẫn luôn xếp hạng nhất.
Nhưng nhà bọn họ lại không thể chi trả nổi tiền học phí, Khương Lợi Hải không chỉ nợ tiền học phí của nhà trường mà đến ngay cả tiền mua giấy bút cũng không có luôn, cộng thêm trên người anh ta còn có mấy vấn đề như bọ chét nữa…
Học sinh trong thị trấn luôn chê cười anh ta, giáo viên ngữ văn cũng không thích anh ta nốt.
Lúc ấy trong lớp học xuất hiện một con rệp, giáo viên nói thẳng là do anh ta dụ tới, còn luôn lấy lý do là anh ta từ nông thôn tới, có kinh nghiệm mà bắt anh ta dọn dẹp nhà vệ sinh.
Khương Lợi Hải học được một năm đã không muốn đi học tiếp nữa.
Giáo viên toán học của anh ta lại rất thích anh ta, có tới nhà bọn họ tìm anh ta mấy lần và muốn cho anh ta trở về trường học tiếp, nhưng anh ta sống chết không chịu bằng lòng.
Thật ra cũng là vì Khương Lợi Hải từng học cấp hai cho nên sau này Khương Lệ Bình mới kiên quyết muốn đi học.
Loại chuyện như bị bắt nạt này hiển nhiên cô ta cũng từng gặp phải, nhưng cô ta khác với Khương Lợi Hại có lòng tự trọng rất mạnh, để được trải qua cuộc sống tốt mà cô ta không ngại đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
Khương Lệ Bình không chỉ không coi sự quấy rối của người khác là vấn đề gì to tát mà còn giả bộ đáng thương, hẹn hò được với một anh bạn trai lợi hại.
Cô ta thuận lợi học hết cấp hai, lúc ở trường còn sống rất thoải mái nữa.
Đáng tiếc là thành tích của cô ta không tốt nên không thi đỗ cấp ba được, nhưng nếu học cấp ba… nhà bọn họ thật sự không có tiền.
Khi ấy, Khương Lệ Bình một lòng một dạ muốn kết hôn với anh bạn trai kia của cô ta để trở thành người thị trấn, nhưng mẹ của anh bạn trai kia lại sống chết không chịu đồng ý, hai người kiên trì được vài năm rồi cuối cùng vẫn chia tay, gia đình của anh bạn trai kia còn chuyển nhà đến nơi khác.
Thật ra thì Khương Lợi Hải và Khương Lệ Bình cũng không dễ dàng gì, bọn họ oán trách gia đình cũng là chuyện bình thường cả thôi.
Hai người này có nói thế nào cũng vẫn tốt hơn thằng con trai ăn cháo đá bát kia của cô.
Mà chính vì nhìn thấy tất cả những chuyện này cho nên cô mới vô cùng kiên trì với việc kiếm tiền.
Phùng Dịch cầm cái cốc tráng men, ngoài mặt không thể hiện ra nhưng tâm trạng lại không tốt cho lắm, cứ cảm thấy trái tim mình nặng trình trịch, hít thở không thuận lợi.
Khương Lệ Vân vừa tặng trứng gà chiên vừa tặng đùi gà cho anh chắc chắn là có chuyện muốn nhờ anh giúp rồi… chắc là muốn kêu anh đi nghe ngóng về Tạ Tổ Căn giúp cô chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.