Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa
Chương 17:
Nãi Hề
10/11/2024
Tang Hiểu Hiểu căn bản không quen biết hiệu phó là ai. Cho dù biết người trước mặt là hiệu phó, cô vẫn nói những gì mình muốn nói. Cô mân mê chiếc hộp đựng cơm ban đầu định dùng để lấy cơm, bĩu môi nói: "Trường học đã xa rồi, cơm canh còn không ngon. Ai mà muốn đi học chứ?"
Câu nói này đã chạm vào nỗi đau của hiệu phó, khiến ông không khỏi nghiêm túc đánh giá Tang Hiểu Hiểu.
Học sinh của trường ngày càng ít. Học sinh giỏi đều chạy hết lên thành phố lớn. Học sinh kém thì căn bản không muốn học hành gì, hoặc là về nhà làm ruộng, hoặc là liều lĩnh đi kinh doanh. Giờ đây, những người trẻ tuổi suốt ngày chỉ nghĩ đến kiếm tiền ngày càng nhiều.
Nguồn học sinh không có, đãi ngộ của trường dành cho giáo viên sẽ kém, về sau chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Đây là vấn đề mà ông và hiệu trưởng cần phải suy nghĩ, nhưng không ngờ rằng học sinh cũng nói ra điều này, còn dám nói thẳng trước mặt ông.
Cô bé này có ngoại hình xinh đẹp, đứng ở cửa nói vài câu, trong nhà ăn đã có không ít người nhìn về phía này.
Hiệu phó không nói gì, Tang Hiểu Hiểu lại có rất nhiều điều muốn nói.
Từ hôm qua đến giờ, Tang Hiểu Hiểu gần như không gặp phải mấy chuyện khiến cô hài lòng. Cô không thể hiểu nổi tại sao vị giáo viên này lại cho rằng nấu ăn mười mấy năm thì nhất định sẽ nấu ngon.
"Đồ ăn ngon, học sinh sẽ thích đến đây ăn cơm. Giáo viên sẽ muốn mang cơm về cho người nhà. Học sinh cấp 2 muốn thi vào trường trung học này, giáo viên cũng muốn đến đây công tác. Phụ huynh truyền tai nhau, chẳng mấy chốc mọi người đều biết, ai ai cũng muốn đến thử. Có học sinh, có giáo viên, còn lo gì trường học không phát triển?" Tang Hiểu Hiểu hận không thể lay tỉnh vị giáo viên này, "Dân dĩ thực vi thiên."
Nói xong, cô lại tức giận bất bình, bĩu môi xoay người bỏ đi: "Hôm nay không ăn nữa."
Hiệu phó ngẩn người, nhìn theo bóng dáng cô rời đi.
Thế là không ăn nữa?
Học sinh nghe thấy cô nói chuyện liền cúi đầu nhìn bữa trưa của mình. Thật ra, hình thức bên ngoài đúng là xấu thật, nhưng hương vị thì vẫn có thể ăn được. Có cái để ăn là tốt rồi còn kén chọn gì nữa.
Đồ ăn ở nhà ăn trường học đúng là không được nấu cẩn thận cho lắm. Rau xanh thỉnh thoảng còn ăn phải sâu. Món mặn thì lâu lâu mới được ăn một lần, đến giờ vẫn không nhớ nổi mùi vị thịt như thế nào, lại còn bị dính răng nữa.
Ai cũng nghèo, chẳng mấy ai được ăn đồ ăn ngon thật sự. Bình thường không cảm thấy có gì, hôm nay nghe cô nói, tưởng tượng một chút nếu như đồ ăn ở trường ngon tuyệt...
Có vẻ như sẽ thích đi học hơn thật!
Hiệu phó không ngờ cô học trò nhỏ nói không ăn là không ăn thật, quay sang nhìn bữa trưa trên bàn của học sinh.
Ông suy nghĩ một chút, nếu như đồ ăn ở trường ngon hơn ở nhà, có lẽ ông sẽ vui vẻ giải quyết ba bữa ăn trong trường. Nếu như có người muốn đào móc ông...
Có khi ông còn không nỡ rời đi ấy chứ.
"Dân dĩ thực vi thiên." Hiệu phó lẩm bẩm câu nói này, đi đến xếp hàng lấy cơm. Đến lượt mình, ông nói với người bán cơm hôm nay: "Nhà ăn có nên nâng cao tay nghề một chút không? Hôm nay có một học sinh không muốn ăn cơm."
Người bán cơm thấy là hiệu phó, trong lòng thầm nghĩ: Không thích ăn thì đừng ăn. Miệng thì đáp: "...Để chúng tôi bàn bạc lại."
Hiệu phó gật đầu: "Ừ, tôi sẽ nói chuyện với hiệu trưởng." Nói với trường học, rồi báo cáo lên cấp trên, biết đâu có thể lấy trường của bọn họ làm thí điểm.
Mở đường máu, thu hút học sinh và giáo viên bằng cách nâng cấp nhà ăn, cách làm này khá thú vị.
Cô không hề biết rằng việc mình không muốn ăn cơm đã khiến nhà ăn của trường được nâng cấp. Cô nhịn đói, lấy kẹo mua hôm qua ra ăn cho đỡ, tan học liền đợi ba đến đón. Hai cha con cùng nhau về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, mặc dù sốt ruột, nhưng cô vẫn luôn chờ đợi tin tức từ Dương Thành.
...
Câu nói này đã chạm vào nỗi đau của hiệu phó, khiến ông không khỏi nghiêm túc đánh giá Tang Hiểu Hiểu.
Học sinh của trường ngày càng ít. Học sinh giỏi đều chạy hết lên thành phố lớn. Học sinh kém thì căn bản không muốn học hành gì, hoặc là về nhà làm ruộng, hoặc là liều lĩnh đi kinh doanh. Giờ đây, những người trẻ tuổi suốt ngày chỉ nghĩ đến kiếm tiền ngày càng nhiều.
Nguồn học sinh không có, đãi ngộ của trường dành cho giáo viên sẽ kém, về sau chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Đây là vấn đề mà ông và hiệu trưởng cần phải suy nghĩ, nhưng không ngờ rằng học sinh cũng nói ra điều này, còn dám nói thẳng trước mặt ông.
Cô bé này có ngoại hình xinh đẹp, đứng ở cửa nói vài câu, trong nhà ăn đã có không ít người nhìn về phía này.
Hiệu phó không nói gì, Tang Hiểu Hiểu lại có rất nhiều điều muốn nói.
Từ hôm qua đến giờ, Tang Hiểu Hiểu gần như không gặp phải mấy chuyện khiến cô hài lòng. Cô không thể hiểu nổi tại sao vị giáo viên này lại cho rằng nấu ăn mười mấy năm thì nhất định sẽ nấu ngon.
"Đồ ăn ngon, học sinh sẽ thích đến đây ăn cơm. Giáo viên sẽ muốn mang cơm về cho người nhà. Học sinh cấp 2 muốn thi vào trường trung học này, giáo viên cũng muốn đến đây công tác. Phụ huynh truyền tai nhau, chẳng mấy chốc mọi người đều biết, ai ai cũng muốn đến thử. Có học sinh, có giáo viên, còn lo gì trường học không phát triển?" Tang Hiểu Hiểu hận không thể lay tỉnh vị giáo viên này, "Dân dĩ thực vi thiên."
Nói xong, cô lại tức giận bất bình, bĩu môi xoay người bỏ đi: "Hôm nay không ăn nữa."
Hiệu phó ngẩn người, nhìn theo bóng dáng cô rời đi.
Thế là không ăn nữa?
Học sinh nghe thấy cô nói chuyện liền cúi đầu nhìn bữa trưa của mình. Thật ra, hình thức bên ngoài đúng là xấu thật, nhưng hương vị thì vẫn có thể ăn được. Có cái để ăn là tốt rồi còn kén chọn gì nữa.
Đồ ăn ở nhà ăn trường học đúng là không được nấu cẩn thận cho lắm. Rau xanh thỉnh thoảng còn ăn phải sâu. Món mặn thì lâu lâu mới được ăn một lần, đến giờ vẫn không nhớ nổi mùi vị thịt như thế nào, lại còn bị dính răng nữa.
Ai cũng nghèo, chẳng mấy ai được ăn đồ ăn ngon thật sự. Bình thường không cảm thấy có gì, hôm nay nghe cô nói, tưởng tượng một chút nếu như đồ ăn ở trường ngon tuyệt...
Có vẻ như sẽ thích đi học hơn thật!
Hiệu phó không ngờ cô học trò nhỏ nói không ăn là không ăn thật, quay sang nhìn bữa trưa trên bàn của học sinh.
Ông suy nghĩ một chút, nếu như đồ ăn ở trường ngon hơn ở nhà, có lẽ ông sẽ vui vẻ giải quyết ba bữa ăn trong trường. Nếu như có người muốn đào móc ông...
Có khi ông còn không nỡ rời đi ấy chứ.
"Dân dĩ thực vi thiên." Hiệu phó lẩm bẩm câu nói này, đi đến xếp hàng lấy cơm. Đến lượt mình, ông nói với người bán cơm hôm nay: "Nhà ăn có nên nâng cao tay nghề một chút không? Hôm nay có một học sinh không muốn ăn cơm."
Người bán cơm thấy là hiệu phó, trong lòng thầm nghĩ: Không thích ăn thì đừng ăn. Miệng thì đáp: "...Để chúng tôi bàn bạc lại."
Hiệu phó gật đầu: "Ừ, tôi sẽ nói chuyện với hiệu trưởng." Nói với trường học, rồi báo cáo lên cấp trên, biết đâu có thể lấy trường của bọn họ làm thí điểm.
Mở đường máu, thu hút học sinh và giáo viên bằng cách nâng cấp nhà ăn, cách làm này khá thú vị.
Cô không hề biết rằng việc mình không muốn ăn cơm đã khiến nhà ăn của trường được nâng cấp. Cô nhịn đói, lấy kẹo mua hôm qua ra ăn cho đỡ, tan học liền đợi ba đến đón. Hai cha con cùng nhau về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, mặc dù sốt ruột, nhưng cô vẫn luôn chờ đợi tin tức từ Dương Thành.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.