Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa

Chương 1:

Nãi Hề

30/11/2023

Mùi Tang Hiểu Hiểu ghét nhất trong đời, chính là mùi nước khử trùng của bệnh viện.

Cô sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh, thường xuyên phải đi bệnh viện kiểm tra, cảm xúc không thể kích động, ăn uống mỗi ngày phải chú ý. Người khác sinh ra theo thường thức mà đi học, cô lại chỉ có thể treo tên ở một trường học, hai ba ngày ở nhà đọc sách viết văn.

Cô vừa đi học, người trong nhà phải chăm sóc trường học, trường học phải để giáo viên chú ý. Người khác học thể dục, cô ở trong phòng học tao nhã uống chén trà nhỏ của mình. Người khác đi đại hội thể thao, cô quạt mát dưới ô che nắng.

Người khác đi chơi thu, vậy càng khoa trương. Người khác xe buýt cô có xe hơi. Người khác leo núi, cô ngồi cáp treo, còn kém để người khiêng kiệu.

Về phần những chi tiết khác trong cuộc sống không nói cũng được. Nói ra thì cô hoài nghi trên đời này không có cuộc sống nào thoải mái hơn. Không lo ăn không lo mặc, ngoại trừ thân thể không tốt, cuộc sống trôi qua giống như thần tiên, được cả nhà cưng chiều.

Bác sĩ nói cô không sống quá hai mươi, tốt xấu gì qua hai mươi cô mới nhắm mắt.

Những gì cô và gia đình nên nói đều đã nói rõ, cả đời ngắn ngủi nhưng cũng không có gì tiếc nuối.

Tang Hiểu Hiểu vào giờ khắc này cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bay bổng, giống như gió có thể vừa thổi đã bay. Lăn lộn trong tầng mây cũng chính là tư vị như vậy. Mất đi thân thể cũng không phải là chuyện xấu.

Cô cảm thấy trước mắt rất sáng, rốt cục không nhịn được mở to mắt.

Trần nhà màu xám đen. Cửa sổ sáng ngời, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, mức độ nóng có thể phơi nắng cô đến mức vào bệnh viện. Loại tình huống ác liệt này, chỉ cần cô nhíu mày, sẽ có người đi lên thay cô kéo lớp ren bên trong rèm cửa sổ lại.

“Tang Hiểu Hiểu em còn ngủ à!" Bên ngoài có tiếng la lớn truyền đến, "Em không đọc sách được, dù sao cũng phải xuống ruộng làm việc chứ? Gà trong nhà không có ai cho ăn. Tới rừng trúc bên cạnh đào hai cây măng được không?”

Một thanh âm khác cũng không nhẹ: "Học phí năm mươi, ha ha ha ha cậu thi được năm điểm. Cười chết đi được.”



Hai thanh âm đều rất trẻ tuổi, một nam một nữ không có ác ý gì, chỉ là nghe rất ầm ĩ. Trước Tang Hiểu Hiểu, làm sao có người dám nói chuyện với cô như vậy? Vừa mở miệng sẽ bị đánh ra ngoài.

Tang Hiểu Hiểu nhíu mày từ trên giường đứng dậy.

Cô vươn tay nhìn tay mình. Ngón tay mảnh khảnh thon dài, trắng nõn, không nhìn ra dáng vẻ làm việc đồng áng. Cô buông tay, nhìn về phía giường mình đang ngủ. Ván giường cứng đến mức có thể dập chết người, màu sắc giường mềm mại, mặt trên thêu hoa mẫu đơn rất tục.

Chăn là chăn bông, tầng lồng bên ngoài không biết dùng vải gì làm, đắp ở trên người không hề có cảm giác trơn trượt, làm cho lông mày cô nhíu chặt hơn. Tất cả chuyện này là sao?

Tang Hiểu Hiểu ngồi một lát, có thể nghe thấy tiếng tim đập, tính toán một phút, rất khỏe mạnh.

“Tang Hiểu Hiểu!”

Bên ngoài thấy bên trong không đáp lại, giọng nữ kia rốt cục không có kiên nhẫn vọt vào. Người này buộc hai bím tóc, làn da nhìn có hơi đen vàng, mặc áo sơ mi màu hoa văn và quần đùi lớn, nhìn qua so với cô còn nhỏ tuổi hơn một vòng: "Cậu có phải ngủ tới mê muội hay không, lại không nhớ chuyện gì?"

Tang Hiểu Hiểu cau mày nhìn người.

Cô gái nhỏ tựa như đã thói quen Tang Hiểu Hiểu như vậy, lúc này bắt đầu cằn nhằn: "Bác sĩ trong thôn chúng ta nói, cậu thế này gọi là thần hồn ly thể, cho nên không nhớ được chuyện. Lần này thi không tốt lần sau lại thi, không muốn thi thì không học, dù sao cuộc sống cũng có thể trôi qua, lại không khó tìm việc làm.”

Tang Hiểu Hiểu cảm giác như mình nghe nhầm: "Bác sĩ nói thần hồn ly thể?”

Thế này so với bác sĩ chân trần còn thái quá hơn. Trong thôn không có bác sĩ nào khác sao? Phải dựa vào bác sĩ thần thần bí bí cằn nhằn hãm hại lừa gạt này đến khám bệnh?

Cô gái nhỏ gật đầu chỉ vào chính mình: "Tớ là Hồ Xuân, hàng xóm của cậu. Người bên ngoài kia là anh trai cậu, Sang Đạt Đạt. Mẹ cậu xuống ruộng, ba cậu làm việc ở nhà máy thực phẩm phụ, hôm nay phỏng chừng bận việc khác. Hôm nay cuối tuần cậu không đi học. Hôm qua mẹ cậu nghe giáo viên nói cậu được năm điểm, mắng cậu một trận, cậu trực tiếp bị tức đến choáng váng. Sau đó là anh trai cậu khiêng cậu lên giường.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook