Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa

Chương 1:

Nãi Hề

30/11/2023

Mùi hương mà Tang Hiểu Hiểu ghét nhất trên đời này chính là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.

Cô sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, cách ba bữa nửa tháng lại phải đến bệnh viện kiểm tra, không được kích động, ăn uống phải chú ý đủ điều. Người khác sinh ra đều đặn đến trường học hành, còn cô chỉ có thể treo danh ở trường, suốt ngày ở nhà đọc sách viết lách.

Mỗi lần cô đến lớp, người nhà đều phải dặn dò trường học, trường học lại dặn dò giáo viên phải chú ý đến cô. Người ta lên lớp học thể dục cô ngồi trong lớp nhàn nhã uống trà. Người ta tham gia hội thao cô ngồi dưới ô che nắng phe phẩy quạt.

Người ta đi dã ngoại mùa thu còn khoa trương hơn. Người ta đi xe buýt, cô đi xe con. Người ta leo núi, cô đi cáp treo, chỉ thiếu mỗi việc sai người khiêng kiệu.

Còn những chi tiết khác trong cuộc sống, không nói cũng được. Nói ra chỉ sợ người ta nghi ngờ trên đời này không ai sống sung sướng hơn cô. Không lo ăn lo mặc, ngoại trừ sức khỏe không tốt, ngày tháng trôi qua như tiên, được cả nhà cưng chiều.

Bác sĩ nói cô sống không quá hai mươi tuổi may mà cô đã nhắm mắt xuôi tay sau khi bước qua tuổi hai mươi.

Những lời cần nói với người thân cô đều đã nói hết cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng cũng không có gì phải hối tiếc.

Giây phút này, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như thể gió thổi là có thể bay đi. Cảm giác lăn lộn trong mây chắc cũng chỉ như vậy. Mất đi thể xác hóa ra cũng không phải là chuyện xấu.

Cô cảm thấy trước mắt sáng rực, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở mắt ra.

Trần nhà có màu xám đen. Cửa sổ trong suốt, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, đủ sức khiến cô phải nhập viện vì say nắng. Loại tình huống này, chỉ cần cô hơi nhíu mày, lập tức sẽ có người tiến lên kéo rèm che đi.

"Tang Hiểu Hiểu, còn ngủ nữa hả!" Giọng nói như loa phóng thanh vang lên từ bên ngoài, "Học không xong thì xuống ruộng làm việc đi! Gà trong nhà chưa ai cho ăn kìa. Hay là ra bụi tre sau nhà đào vài củ măng đi"

Một giọng nói khác cũng vang lên không kém phần hùng hồn: "Học phí năm mươi đồng, hahahahaha mày thi được có năm điểm. Cười chết người ta mất."



Cả hai giọng nói đều rất trẻ trung, một nam một nữ, không có ác ý gì chỉ là nghe có vẻ hơi ồn ào. Chuyện này mà đặt vào thời trước kia của cô, có ai dám nói chuyện với cô như vậy? Vừa cất tiếng là đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Cô cau mày, ngồi dậy khỏi giường.

Cô đưa tay ra nhìn bàn tay của mình. Ngón tay thon dài, trắng nõn nà, không hề có chút dấu vết nào của việc làm ruộng. Cô buông tay xuống, nhìn chiếc giường mà mình đang nằm. Giường cứng như đá ga giường màu hồng phấn thêu hình hoa mẫu đơn lòe loẹt.

Chăn bông dày cộp, lớp vỏ chăn không biết làm bằng vải gì, đắp lên người không hề có cảm giác mềm mại, chỉ khiến lông mày cô càng nhíu chặt hơn. Đây là cái tình huống quái quỷ gì vậy?

Cô ngồi một lúc có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của chính mình đập đều đặn khỏe mạnh.

"Tang Hiểu Hiểu!"

Thấy bên trong không có phản hồi, cô gái bên ngoài cuối cùng cũng mất kiên nhẫn xông vào. Cô gái này tết hai bím tóc da dẻ hơi ngăm đen mặc áo sơ mi màu mè hoa lá hẹ và quần short nhìn còn nhỏ tuổi hơn cô: "Có phải cô ấy ngủ quên, lại không nhớ chuyện gì nữa rồi không?"

Cô nhíu chặt mày nhìn người con gái trước mặt.

Cô ấy dường như đã quen với thái độ của cô, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Bác sĩ trong làng mình nói rồi, mày bị gọi là hồn lìa khỏi xác, cho nên hay quên trước quên sau. Lần này thi không tốt thì thi lại lần sau, không muốn học nữa thì thôi, dù sao thì ngày tháng vẫn phải sống, cũng đâu khó tìm việc."

Cô cảm thấy như mình đang bị ảo giác: "Bác sĩ nói hồn lìa khỏi xác?"

Cái này còn hoang đường hơn cả lang băm. Trong làng không còn bác sĩ nào khác sao? Phải dựa vào cái loại bác sĩ thần thần bí bí, lừa bịt người khác này để khám bệnh?

Cô ấy gật đầu, chỉ vào mình: "Tôi là Hồ Xuân, hàng xóm của cô đây. Cái anh ở ngoài kia là anh trai cô, Tang Đạt Đạt. Mẹ cô đi làm đồng rồi, bố cô làm ở xưởng thực phẩm, hôm nay chắc là bận việc gì đó rồi. Hôm nay chủ nhật không đi học. Hôm qua mẹ cô nghe thầy giáo nói cô thi được năm điểm, mắng cho một trận, cô tức quá ngất xỉu luôn. Là anh cô cõng cô lên giường đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook