Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 8: Cả Nhà Đều Là Cực Phẩm 2
Quan Oánh Oánh
22/06/2023
Vừa đi vừa tuyên truyền, chỉ sau chốc lát đã truyền khắp toàn thôn. Lạc Di nắm tay em trai chậm rãi đi theo phía sau, khóe miệng không nhịn được mà hơi vểnh lên.
Nhà họ Lạc chỉ có bốn gian phòng nhà đất mái lá rách rưới, bà cụ ở nửa gian, nửa gian là chỗ ăn cơm, còn lại mỗi nhà được chia một gian, ở đằng trước thì dựng một cái phòng bếp nhỏ.
Bà cụ Lạc làm chủ gia đình, trông coi tất cả mọi chuyện từ to đến nhỏ trong nhà, mỗi ngày ăn gì uống gì đều do bà cụ quyết định.
Tất cả tiền đều giao cho bà cụ, không thể giữ tiền riêng, cho dù con trai cả là đại đội trưởng thì cũng phải nghe bà cụ, chính là ngang ngược như vậy đó.
Bình thường thì ba cô con dâu thay phiên nhau nấu cơm, nhưng mà ngày mùa đều xuống ruộng làm việc nên bà cụ Lạc tự mình ra tay, chuẩn bị cơm nước cho mười mấy miệng ăn.
Hôm nay là ngày mùa, vì để bổ sung thể lực cho nhóm con cháu, bà cụ cố ý lấy ra một chút gạo mà bình thường không nỡ ăn, nhặt thêm mấy củ khoai lang rồi cho vào một cái nồi nấu chung với nhau, chỉ một lát sau đã có một nồi cơm khoai lang nóng hổi.
Còn chưng thêm một nồi bánh bột ngô, xào một ít rau và làm dưa chuột trộn gia vị, đây đều là những món thường xuyên ăn.
Bà cụ còn cố ý mua hai miếng đậu hũ, làm một nồi canh trứng đậu hũ, trứng gà lơ lửng trong bát canh, nhìn rất hấp dẫn.
Ngay đúng lúc bưng nồi lên thì Lạc Xuân Mai đi vào: “Bà nội, cháu đến giúp bà, bà vất vả rồi.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô ta cầm lấy một cái gáo nước múc nước vào chậu, rửa mặt và tay sạch sẽ, còn lấy một chút dầu con sò để xoa tay.
Mặc dù cô ta mặc quần áo chắp vá, nhưng mà trên mặt lại mang nụ cười, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, đặc biệt thích sạch sẽ, làn da trắng nõn, không giống cô gái được nuôi ở nông thôn.
Dầu con sò cũng chỉ có một mình cô ta dùng, là đặc quyền mà bà cụ cho.
bà cụ Lạc quay đầu nhìn thấy đứa cháu gái mình yêu quý nhất, cười híp cả mắt: “Vẫn là cháu ngoan nhất.”
Bà cụ nhanh chóng múc thêm một bát canh đậu hũ nữa ra, còn cố ý múc nhiều trứng và đậu hũ, Lạc Xuân Mai cũng không thấy nóng, uống một ngụm hết sạch, không hề thừa chút nước canh nào cả.
Sau khi uống xong, cô ta không nhịn được mà liếm môi một cái: “Ngon lắm ạ, bà nội, tay nghề nấu ăn của bà tốt quá.”
Nhà họ Lạc chỉ có bốn gian phòng nhà đất mái lá rách rưới, bà cụ ở nửa gian, nửa gian là chỗ ăn cơm, còn lại mỗi nhà được chia một gian, ở đằng trước thì dựng một cái phòng bếp nhỏ.
Bà cụ Lạc làm chủ gia đình, trông coi tất cả mọi chuyện từ to đến nhỏ trong nhà, mỗi ngày ăn gì uống gì đều do bà cụ quyết định.
Tất cả tiền đều giao cho bà cụ, không thể giữ tiền riêng, cho dù con trai cả là đại đội trưởng thì cũng phải nghe bà cụ, chính là ngang ngược như vậy đó.
Bình thường thì ba cô con dâu thay phiên nhau nấu cơm, nhưng mà ngày mùa đều xuống ruộng làm việc nên bà cụ Lạc tự mình ra tay, chuẩn bị cơm nước cho mười mấy miệng ăn.
Hôm nay là ngày mùa, vì để bổ sung thể lực cho nhóm con cháu, bà cụ cố ý lấy ra một chút gạo mà bình thường không nỡ ăn, nhặt thêm mấy củ khoai lang rồi cho vào một cái nồi nấu chung với nhau, chỉ một lát sau đã có một nồi cơm khoai lang nóng hổi.
Còn chưng thêm một nồi bánh bột ngô, xào một ít rau và làm dưa chuột trộn gia vị, đây đều là những món thường xuyên ăn.
Bà cụ còn cố ý mua hai miếng đậu hũ, làm một nồi canh trứng đậu hũ, trứng gà lơ lửng trong bát canh, nhìn rất hấp dẫn.
Ngay đúng lúc bưng nồi lên thì Lạc Xuân Mai đi vào: “Bà nội, cháu đến giúp bà, bà vất vả rồi.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô ta cầm lấy một cái gáo nước múc nước vào chậu, rửa mặt và tay sạch sẽ, còn lấy một chút dầu con sò để xoa tay.
Mặc dù cô ta mặc quần áo chắp vá, nhưng mà trên mặt lại mang nụ cười, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, đặc biệt thích sạch sẽ, làn da trắng nõn, không giống cô gái được nuôi ở nông thôn.
Dầu con sò cũng chỉ có một mình cô ta dùng, là đặc quyền mà bà cụ cho.
bà cụ Lạc quay đầu nhìn thấy đứa cháu gái mình yêu quý nhất, cười híp cả mắt: “Vẫn là cháu ngoan nhất.”
Bà cụ nhanh chóng múc thêm một bát canh đậu hũ nữa ra, còn cố ý múc nhiều trứng và đậu hũ, Lạc Xuân Mai cũng không thấy nóng, uống một ngụm hết sạch, không hề thừa chút nước canh nào cả.
Sau khi uống xong, cô ta không nhịn được mà liếm môi một cái: “Ngon lắm ạ, bà nội, tay nghề nấu ăn của bà tốt quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.