Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 20: Người Tàn Ác Không Nhiều Lời 3
Quan Oánh Oánh
14/07/2023
Thầy thuốc Lý sững sờ một chút rồi lập tức cười ấm áp, lão này thật là.
Một nhà bốn người chạy về nhà, trên đường gặp được mấy người phụ nữ trung niên, nhao nhao lên tiếng: “Quốc Vinh, hôm nay cậu lại không làm việc, cả ngày chỉ biết lười nhác, thật là làm cho đội trưởng mất mặt.”
“Nói là bị ốm, còn chạy lung tung, đến giờ này mới về nhà, bảo sao mà mẹ cậu lại tức giận như vậy, cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, có thể tiến bộ một chút được không?”
Há miệng ra là chỉ trích, Lạc Quốc Vinh tức đến mức muốn hộc máu, lại bôi nhọ mình! Ông khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Ôi, cháu cũng không muốn lên núi tìm rau dại, còn không phải là vì không cho nhà cháu ăn cơm sao?”
Bà Trần lập tức nhíu mày: “Quốc Vinh, lời này của cậu không có lý, tối hôm qua cả nhà các cậu cướp hết tất cả cơm gạo trắng và một nồi canh trứng đậu hũ về phòng riêng ăn, làm mẹ cậu tức đến nỗi bật khóc, thằng nhóc cậu bình thường hết ăn lại nằm thì thôi đi, lại còn không hiếu thuận như thế, chuyện này không thể được.”
Nhóm bà cô tức giận nhìn ông chằm chằm: “Nhà các cậu thì ăn no mẩy bụng, để cho người khác vác cái bụng đói đi làm việc, như thế là không có lương tâm.”
Vợ chồng Lạc Quốc Vinh kinh ngạc vô cùng, mấy người này nói cái gì vậy?
Hai người liều mạng giải thích, nhưng mà có nói nhiều thì cũng là ngụy biện, không ai tin tưởng, có thể thấy là danh tiếng kém như thế nào.
Lạc Quốc Vinh thật sự tức giận: “Ai cướp đi tất cả cơm gạo trắng? Ai nói? Nói tào lao.”
Ông cố ý để lại hơn một nửa, canh đậu hũ còn một nồi to, đủ cho những người còn lại trong nhà ăn, tại sao lại truyền ra kiểu đồn đại này chứ.
Bà trần vẫn luôn ngứa mắt hai vợ chồng nhà này, tay chân nhanh nhẹn thế kia vừa nhìn đã biết là lười biếng.
“Trong nhà các cậu đều nói như vậy, ngay cả Xuân Mai cũng cho là như thế, ngược lại là vợ chồng các cậu, cả ngày không làm được chuyện gì đứng đắn, chỉ biết giày vò người lớn, bắt nạt trẻ con trong nhà.
Bà ta cố ý ra vẻ sâu sắc nhấn mạnh một câu: “Làm người ấy à, phải có lương tâm.”
Sắc mặt Lạc Quốc Vinh sa sầm xuống, ông đã làm chuyện gì tày trời như thế?
“Bọn họ nói thì các bà tin ngay à?”
“Tôi chỉ tin tưởng Xuân Mai, con bé đã cứu con chó nhà tôi mà, còn giúp đỡ rất nhiều người trong thôn nữa.” Nhóm bà cô mở miệng ra là khen Lạc Xuân Mai không dứt miệng, khen cô ta lên trời, đúng là một người hâm mộ cuồng nhiệt.
Một nhà bốn người chạy về nhà, trên đường gặp được mấy người phụ nữ trung niên, nhao nhao lên tiếng: “Quốc Vinh, hôm nay cậu lại không làm việc, cả ngày chỉ biết lười nhác, thật là làm cho đội trưởng mất mặt.”
“Nói là bị ốm, còn chạy lung tung, đến giờ này mới về nhà, bảo sao mà mẹ cậu lại tức giận như vậy, cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, có thể tiến bộ một chút được không?”
Há miệng ra là chỉ trích, Lạc Quốc Vinh tức đến mức muốn hộc máu, lại bôi nhọ mình! Ông khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Ôi, cháu cũng không muốn lên núi tìm rau dại, còn không phải là vì không cho nhà cháu ăn cơm sao?”
Bà Trần lập tức nhíu mày: “Quốc Vinh, lời này của cậu không có lý, tối hôm qua cả nhà các cậu cướp hết tất cả cơm gạo trắng và một nồi canh trứng đậu hũ về phòng riêng ăn, làm mẹ cậu tức đến nỗi bật khóc, thằng nhóc cậu bình thường hết ăn lại nằm thì thôi đi, lại còn không hiếu thuận như thế, chuyện này không thể được.”
Nhóm bà cô tức giận nhìn ông chằm chằm: “Nhà các cậu thì ăn no mẩy bụng, để cho người khác vác cái bụng đói đi làm việc, như thế là không có lương tâm.”
Vợ chồng Lạc Quốc Vinh kinh ngạc vô cùng, mấy người này nói cái gì vậy?
Hai người liều mạng giải thích, nhưng mà có nói nhiều thì cũng là ngụy biện, không ai tin tưởng, có thể thấy là danh tiếng kém như thế nào.
Lạc Quốc Vinh thật sự tức giận: “Ai cướp đi tất cả cơm gạo trắng? Ai nói? Nói tào lao.”
Ông cố ý để lại hơn một nửa, canh đậu hũ còn một nồi to, đủ cho những người còn lại trong nhà ăn, tại sao lại truyền ra kiểu đồn đại này chứ.
Bà trần vẫn luôn ngứa mắt hai vợ chồng nhà này, tay chân nhanh nhẹn thế kia vừa nhìn đã biết là lười biếng.
“Trong nhà các cậu đều nói như vậy, ngay cả Xuân Mai cũng cho là như thế, ngược lại là vợ chồng các cậu, cả ngày không làm được chuyện gì đứng đắn, chỉ biết giày vò người lớn, bắt nạt trẻ con trong nhà.
Bà ta cố ý ra vẻ sâu sắc nhấn mạnh một câu: “Làm người ấy à, phải có lương tâm.”
Sắc mặt Lạc Quốc Vinh sa sầm xuống, ông đã làm chuyện gì tày trời như thế?
“Bọn họ nói thì các bà tin ngay à?”
“Tôi chỉ tin tưởng Xuân Mai, con bé đã cứu con chó nhà tôi mà, còn giúp đỡ rất nhiều người trong thôn nữa.” Nhóm bà cô mở miệng ra là khen Lạc Xuân Mai không dứt miệng, khen cô ta lên trời, đúng là một người hâm mộ cuồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.