Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 29: Tán Tỉnh
Quan Oánh Oánh
15/07/2023
“Người nhà em rất thông tình đạt lý, cũng hiểu rõ con người em, biết anh giúp em phụ đạo học hành, muốn cảm ơn còn không kịp nữa là, anh Từ, anh là người rất tốt, có thể quen biết anh là vận may của em.”
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng ấm áp, biểu cảm thì dịu dàng như nước, tình ý triền miên, rõ ràng là thiếu nữ đã động lòng xuân.
Dường như là Từ Mông cảm thấy có chút xấu hổ, anh ta nói: “Em cũng là một cô gái có lòng dạ lương thiện, làm cho anh không nhịn được mà nhớ đến một câu, ‘mạch mạch nhãn trung ba, doanh doanh hoa thịnh xử’(*).
(*) Ý nói đến vẻ đẹp quyến rũ của người phụ nữ.
Thủ đoạn tán gái cao siêu, còn lộ vẻ rất có văn hóa, đây là điều mà đàn ông trong thôn không thể nào làm được.
Lạc Xuân Mai vui đến nỗi hai mắt đều sáng lên, khuôn mặt đỏ bừng, lòng xuân của thiếu nữ ngo ngoe muốn động: “Thật sao? Còn tốt hơn cả chị Liễu Diệp sao?”
Lạc Di vô thức nhìn về phía người bên cạnh, sắc mặt Liễu Diệp tái xanh, ánh mắt hung hãn, biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ chị ấy cũng thầm mến anh chàng này?
Người ta đều đã ve vãn tán tỉnh nhau như thế rồi, chà chà, tình tay ba gì đó là cẩu huyết nhất.
Từ Mông vươn tay ra, vuốt sợi tóc trên trán cho Lạc Xuân Mai, động tác vô cùng dịu dàng: “Cái này làm sao có thể so sánh được? Một người là đại tiểu thư tùy hứng, một người là cô gái tốt dịu dàng biết quan tâm…”
Nội tâm Lạc Xuân Mai bỗng nhiên cuồng loạn, mặt mũi đỏ ửng, đầu óc quay cuồng, thân thể không tự chủ được mà xích lại gần người đối diện một chút, gần hơn một chút, một chút nữa…
“Răng rắc.” Một tiếng động giòn giã làm đôi nam nữ trẻ tuổi giật mình, không hẹn mà cũng nhìn qua: “Ai vậy? Ra đây.”
Nhất thời xúc động tạo ra âm thanh, thân thể Liễu Diệp cứng đờ, không biết nên làm thế nào, có chút bối rối.
Lạc Di đè lên bờ vai của cô ấy, dùng tay ra hiệu suỵt một cái rồi chậm rãi đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười.
Sau khi Lạc Xuân Mai thấy rõ khuôn mặt của người đến thì thầm thở phào một hơi, cô em họ này còn nhỏ tuổi, dễ dụ dỗ.
Nhưng mà đồng thời cũng nổi lên một chút xấu hổ: “Là cô, sao cô lại núp trong bóng tối nghe lén? Không có một chút dạy dỗ nào hết, cha mẹ cô cả ngày điên điên khùng khùng, cũng không biết dạy bảo con cái cho đàng hoàng.”
Cô ta lớn tiếng dọa người, điều khiển hướng dư luận bằng ngôn từ có vẻ đạo đức, loại chuyện này là chuyện mà cô ta sở trường nhất.
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng ấm áp, biểu cảm thì dịu dàng như nước, tình ý triền miên, rõ ràng là thiếu nữ đã động lòng xuân.
Dường như là Từ Mông cảm thấy có chút xấu hổ, anh ta nói: “Em cũng là một cô gái có lòng dạ lương thiện, làm cho anh không nhịn được mà nhớ đến một câu, ‘mạch mạch nhãn trung ba, doanh doanh hoa thịnh xử’(*).
(*) Ý nói đến vẻ đẹp quyến rũ của người phụ nữ.
Thủ đoạn tán gái cao siêu, còn lộ vẻ rất có văn hóa, đây là điều mà đàn ông trong thôn không thể nào làm được.
Lạc Xuân Mai vui đến nỗi hai mắt đều sáng lên, khuôn mặt đỏ bừng, lòng xuân của thiếu nữ ngo ngoe muốn động: “Thật sao? Còn tốt hơn cả chị Liễu Diệp sao?”
Lạc Di vô thức nhìn về phía người bên cạnh, sắc mặt Liễu Diệp tái xanh, ánh mắt hung hãn, biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ chị ấy cũng thầm mến anh chàng này?
Người ta đều đã ve vãn tán tỉnh nhau như thế rồi, chà chà, tình tay ba gì đó là cẩu huyết nhất.
Từ Mông vươn tay ra, vuốt sợi tóc trên trán cho Lạc Xuân Mai, động tác vô cùng dịu dàng: “Cái này làm sao có thể so sánh được? Một người là đại tiểu thư tùy hứng, một người là cô gái tốt dịu dàng biết quan tâm…”
Nội tâm Lạc Xuân Mai bỗng nhiên cuồng loạn, mặt mũi đỏ ửng, đầu óc quay cuồng, thân thể không tự chủ được mà xích lại gần người đối diện một chút, gần hơn một chút, một chút nữa…
“Răng rắc.” Một tiếng động giòn giã làm đôi nam nữ trẻ tuổi giật mình, không hẹn mà cũng nhìn qua: “Ai vậy? Ra đây.”
Nhất thời xúc động tạo ra âm thanh, thân thể Liễu Diệp cứng đờ, không biết nên làm thế nào, có chút bối rối.
Lạc Di đè lên bờ vai của cô ấy, dùng tay ra hiệu suỵt một cái rồi chậm rãi đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười.
Sau khi Lạc Xuân Mai thấy rõ khuôn mặt của người đến thì thầm thở phào một hơi, cô em họ này còn nhỏ tuổi, dễ dụ dỗ.
Nhưng mà đồng thời cũng nổi lên một chút xấu hổ: “Là cô, sao cô lại núp trong bóng tối nghe lén? Không có một chút dạy dỗ nào hết, cha mẹ cô cả ngày điên điên khùng khùng, cũng không biết dạy bảo con cái cho đàng hoàng.”
Cô ta lớn tiếng dọa người, điều khiển hướng dư luận bằng ngôn từ có vẻ đạo đức, loại chuyện này là chuyện mà cô ta sở trường nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.