Thập Niên 80: Cả Tôi Và Chị Gái Cùng Trùng Sinh
Chương 4: Báo Ơn
Khương Ti Chử Tửu
18/01/2024
Từ nhỏ đến lớn Lâm Mỹ Khê được nghe kể năm đó ông nhà họ Cố đánh giặc, đã cõng ba, người lạc mất người nhà, từ chiến khu về.
Nếu không gặp được ông ấy, ba không có cơ hội lớn lên, lại càng không có chị và cô.
Nhà họ Cố không cần đền ơn.
Mấy năm trước nhà họ Cố giàu sang sung túc, nhà họ Lâm đương nhiên là không tiện đến cửa.
Giờ người ta sa cơ lỡ vận, ba lại nhắc chuyện cũ, để nhớ ơn huệ năm đó.
"Ba yên tâm, con là áo bông nhỏ ấm áp của ba mà, chăm sóc được ba, lại có thể khiến mụ phù thủy nhà họ Hạ hài lòng, chắc chắn cũng chăm sóc được ông Cố."
Ông Lâm nở nụ cười bất đắc dĩ: "Con ấy nha, không được nói nhà họ Hạ như vậy."
"Có gì mà không được nói chứ, nhà họ Hạ nợ ơn nhà ta, là bọn họ muốn đền ơn nên chủ động đưa ra đề nghị đính hôn từ nhỏ, lại còn tỏ ra kẻ cả bề trên như đại gia, con không thèm cái mối hôn sự vớ vẩn này."
Lâm Giảo Lan trợn mắt, lùi sang một bên không nói năng gì, trong lòng lại nghĩ:
"Không thèm thì mày đi mà thèm Cố Xuyên Bách ở nông thôn đi. Lần này trên xe lửa có bọn buôn người, xem anh ta có cứu mày không.
Đời trước tao suýt nữa bị bọn buôn người bắt xuống xe lửa, lần này xem mày có may mắn được như tao không."
Lâm Mỹ Khê không nhịn được liếc nhìn Lâm Giảo Lan.
Cho dù cô biết hai người không phải chị em ruột, mà việc trên xe lửa có bọn buôn người thì không thể nói rõ, nhưng chẳng lẽ không nhắc nhở được một câu?
Ông Lâm giục cô vào ga:
"Trên xe lửa có bọn trộm với buôn người hoành hành ngang ngược, một mình con nhớ phải để ý cẩn thận, đổi toa ngồi cùng với đám thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn để có gì còn bảo vệ nhau."
"Con biết rồi ba."
Lâm Mỹ Khê hỏi Lâm Giảo Lan: "Chị, chị có gì còn muốn nhắn nhủ em không?"
Cuối cùng là không nhẫn tâm nổi nên Lâm Giảo Lan nhắc một câu:
"Cố Xuyên Bách trong chuồng bò thôn Dũng Tuyền, em phải cẩn thận chút, đừng bao giờ nghĩ tới việc lấy anh ta."
Lâm Mỹ Khê trợn trắng mắt.
Vẫn không nhắc nhở chuyện bọn buôn người mà đi nhắc Cố Xuyên Bách.
Xem ra đời trước chị ta có ý định kết hôn với anh ta, nhưng đời này đổi ý làm con dâu đính hôn từ bé với nhà họ Hạ.
Lâm Mỹ Khê cũng không thật sự nhẫn tâm, nhớ tình cảm chị em mười mấy năm, bèn nhắc:
"Nhà họ Hạ ở thành đông, ngoài đẹp đẽ trong thối nát, chị cũng cách xa chút."
Về phần Lâm Giảo Lan có nghe hay không thì là chuyện của chị ta.
Nếu không gặp được ông ấy, ba không có cơ hội lớn lên, lại càng không có chị và cô.
Nhà họ Cố không cần đền ơn.
Mấy năm trước nhà họ Cố giàu sang sung túc, nhà họ Lâm đương nhiên là không tiện đến cửa.
Giờ người ta sa cơ lỡ vận, ba lại nhắc chuyện cũ, để nhớ ơn huệ năm đó.
"Ba yên tâm, con là áo bông nhỏ ấm áp của ba mà, chăm sóc được ba, lại có thể khiến mụ phù thủy nhà họ Hạ hài lòng, chắc chắn cũng chăm sóc được ông Cố."
Ông Lâm nở nụ cười bất đắc dĩ: "Con ấy nha, không được nói nhà họ Hạ như vậy."
"Có gì mà không được nói chứ, nhà họ Hạ nợ ơn nhà ta, là bọn họ muốn đền ơn nên chủ động đưa ra đề nghị đính hôn từ nhỏ, lại còn tỏ ra kẻ cả bề trên như đại gia, con không thèm cái mối hôn sự vớ vẩn này."
Lâm Giảo Lan trợn mắt, lùi sang một bên không nói năng gì, trong lòng lại nghĩ:
"Không thèm thì mày đi mà thèm Cố Xuyên Bách ở nông thôn đi. Lần này trên xe lửa có bọn buôn người, xem anh ta có cứu mày không.
Đời trước tao suýt nữa bị bọn buôn người bắt xuống xe lửa, lần này xem mày có may mắn được như tao không."
Lâm Mỹ Khê không nhịn được liếc nhìn Lâm Giảo Lan.
Cho dù cô biết hai người không phải chị em ruột, mà việc trên xe lửa có bọn buôn người thì không thể nói rõ, nhưng chẳng lẽ không nhắc nhở được một câu?
Ông Lâm giục cô vào ga:
"Trên xe lửa có bọn trộm với buôn người hoành hành ngang ngược, một mình con nhớ phải để ý cẩn thận, đổi toa ngồi cùng với đám thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn để có gì còn bảo vệ nhau."
"Con biết rồi ba."
Lâm Mỹ Khê hỏi Lâm Giảo Lan: "Chị, chị có gì còn muốn nhắn nhủ em không?"
Cuối cùng là không nhẫn tâm nổi nên Lâm Giảo Lan nhắc một câu:
"Cố Xuyên Bách trong chuồng bò thôn Dũng Tuyền, em phải cẩn thận chút, đừng bao giờ nghĩ tới việc lấy anh ta."
Lâm Mỹ Khê trợn trắng mắt.
Vẫn không nhắc nhở chuyện bọn buôn người mà đi nhắc Cố Xuyên Bách.
Xem ra đời trước chị ta có ý định kết hôn với anh ta, nhưng đời này đổi ý làm con dâu đính hôn từ bé với nhà họ Hạ.
Lâm Mỹ Khê cũng không thật sự nhẫn tâm, nhớ tình cảm chị em mười mấy năm, bèn nhắc:
"Nhà họ Hạ ở thành đông, ngoài đẹp đẽ trong thối nát, chị cũng cách xa chút."
Về phần Lâm Giảo Lan có nghe hay không thì là chuyện của chị ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.