Thập Niên 80: Cả Tôi Và Chị Gái Cùng Trùng Sinh
Chương 24: Đổi Bánh Lấy Rau
Khương Ti Chử Tửu
17/02/2024
Cô bé chọn sáu quả dưa chuột vừa to lại vừa non, sáu quả cà màu trắng, một bó hạt tiêu to, một túm rau muống và nửa rổ rau xanh.
Thế này thì nhiều quá.
Lâm Mỹ Khê ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Em có lấy cho chị hơi nhiều không?"
Cô bé lắc đầu.
"Vậy chị cảm ơn em nhé, em làm ăn rất trung thự."
Cô bé hoảng hốt, vội lắc đầu phủ nhận.
Thời này không cho buôn bán kinh doanh, có khi là cô bé được anh trai dặn dò từ trước là không được nói với bất cứ ai về chuyện làm ăn.
Lâm Mỹ Khê sửa miệng: "Chị nói sai rồi, chúng ta trao đổi rất công bằng."
Nghe vậy cô bé mới gật đầu.
Thời gian cũng không còn mấy, cô phải về nấu ăn rồi.
Trước khi đi, cô chào ông Cố: "Ông ơi, chờ mấy ngày nữa thu xếp xong cháu lại tới thăm ông và mọi người."
Cố Chính Sơ vẫy tay bảo cô mau về: "Đã lâu không được ăn bánh màn thầu mềm thơm như vậy, cháu có lòng."
Lâm Mỹ Khê thấy bánh hợp khẩu vị ông, trong lòng cũng rất vui.
Ba từng nói, ông Cố có nguyên quán ở phương nam, thích ăn bánh màn thầu ngọt xốp, tiếc là không có đường nên cô đành phải bỏ ít sữa bột vào cho thơm.
Cô đi ra khỏi kho hàng đại đội được vài bước thì thấy Cố Xuyên Bách đang tay không bước tới.
Lâm Mỹ Khê khẽ mỉm cười, vừa định rảo bước tới chào hỏi, nhưng nghĩ lại thì nhiệt tình quá mức dường như không tốt cho anh lắm.
Cô bèn thản nhiên gật đầu coi như chào hỏi, sau đó bước thẳng qua người anh không chớp mắt.
Cố Xuyên Bách khẽ vuốt râu ria vừa chìa lên, thầm nghĩ mình đắc tội cô ấy lúc nào?
Cố Xuyên Bách cho rằng cô đang giận chuyện không nhận nhau lúc trên tàu, chứ không đoán ra cô bé mười sáu tuổi đang tránh mấu lời đồn thổi vô căn cứ giúp mình.
Trong nhà, em gái và ông nội đang cầm bánh màn thầu nóng hổi coi như bữa tối.
Em gái nở nụ cười tươi rói với anh, vặt một mẩu bánh đưa vào miệng anh, còn dùng mắt hỏi anh có ngon không?
Cố Xuyên Bách đáp: "Ngon hơn bánh mua trên thị trấn."
Cô bé vui lắm, còn xoay một vòng.
Đã lâu không thấy Đường Đường vui vẻ như vậy, Cố Chính Sơ cười thoải mái rồi nói: "Đây là bánh do Đường Đường dùng rau con bé trồng đổi được đấy, con bé đang tự hào lắm."
Một già một trẻ vui vẻ ăn, Cố Xuyên Bách cũng vui lây.
Hồi ông nội dẫn hai anh em họ bị đày xuống thôn Dũng Tuyền này, đãi ngộ ban đầu dành cho bọn họ không được như bây giờ.
Cũng may dân thôn giản dị, anh nhờ sự cố gắng của mình cải thiện điều kiện ăn ở, đổi ông nội sang sống ở kho hàng này.
Em gái vốn bị kích thích, đến giờ vẫn chưa có được người bạn nào trong thôn.
Thế này thì nhiều quá.
Lâm Mỹ Khê ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Em có lấy cho chị hơi nhiều không?"
Cô bé lắc đầu.
"Vậy chị cảm ơn em nhé, em làm ăn rất trung thự."
Cô bé hoảng hốt, vội lắc đầu phủ nhận.
Thời này không cho buôn bán kinh doanh, có khi là cô bé được anh trai dặn dò từ trước là không được nói với bất cứ ai về chuyện làm ăn.
Lâm Mỹ Khê sửa miệng: "Chị nói sai rồi, chúng ta trao đổi rất công bằng."
Nghe vậy cô bé mới gật đầu.
Thời gian cũng không còn mấy, cô phải về nấu ăn rồi.
Trước khi đi, cô chào ông Cố: "Ông ơi, chờ mấy ngày nữa thu xếp xong cháu lại tới thăm ông và mọi người."
Cố Chính Sơ vẫy tay bảo cô mau về: "Đã lâu không được ăn bánh màn thầu mềm thơm như vậy, cháu có lòng."
Lâm Mỹ Khê thấy bánh hợp khẩu vị ông, trong lòng cũng rất vui.
Ba từng nói, ông Cố có nguyên quán ở phương nam, thích ăn bánh màn thầu ngọt xốp, tiếc là không có đường nên cô đành phải bỏ ít sữa bột vào cho thơm.
Cô đi ra khỏi kho hàng đại đội được vài bước thì thấy Cố Xuyên Bách đang tay không bước tới.
Lâm Mỹ Khê khẽ mỉm cười, vừa định rảo bước tới chào hỏi, nhưng nghĩ lại thì nhiệt tình quá mức dường như không tốt cho anh lắm.
Cô bèn thản nhiên gật đầu coi như chào hỏi, sau đó bước thẳng qua người anh không chớp mắt.
Cố Xuyên Bách khẽ vuốt râu ria vừa chìa lên, thầm nghĩ mình đắc tội cô ấy lúc nào?
Cố Xuyên Bách cho rằng cô đang giận chuyện không nhận nhau lúc trên tàu, chứ không đoán ra cô bé mười sáu tuổi đang tránh mấu lời đồn thổi vô căn cứ giúp mình.
Trong nhà, em gái và ông nội đang cầm bánh màn thầu nóng hổi coi như bữa tối.
Em gái nở nụ cười tươi rói với anh, vặt một mẩu bánh đưa vào miệng anh, còn dùng mắt hỏi anh có ngon không?
Cố Xuyên Bách đáp: "Ngon hơn bánh mua trên thị trấn."
Cô bé vui lắm, còn xoay một vòng.
Đã lâu không thấy Đường Đường vui vẻ như vậy, Cố Chính Sơ cười thoải mái rồi nói: "Đây là bánh do Đường Đường dùng rau con bé trồng đổi được đấy, con bé đang tự hào lắm."
Một già một trẻ vui vẻ ăn, Cố Xuyên Bách cũng vui lây.
Hồi ông nội dẫn hai anh em họ bị đày xuống thôn Dũng Tuyền này, đãi ngộ ban đầu dành cho bọn họ không được như bây giờ.
Cũng may dân thôn giản dị, anh nhờ sự cố gắng của mình cải thiện điều kiện ăn ở, đổi ông nội sang sống ở kho hàng này.
Em gái vốn bị kích thích, đến giờ vẫn chưa có được người bạn nào trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.