Thập Niên 80: Cả Tôi Và Chị Gái Cùng Trùng Sinh
Chương 37: Không Muốn Học
Khương Ti Chử Tửu
20/02/2024
Cố Xuyên Bách đổ hết bông vào, nhấc lên ước lượng, không chênh lệch là bao, anh cũng phải đi làm rồi.
"Bếp than sửa xong rồi, tan làm tới chỗ ông nội anh mà lấy."
"Cảm ơn anh."
Cố Xuyên Bách gật đầu.
Anh vốn không định nhiều chuyện, nhưng lại thấy trên ngón tay trắng nhỏ giỏi nấu nướng của cô đã có những vết xước do bóc bông.
Anh lấy một bộ găng tay phẫu thuật từ trong túi ra, đặt lên trên túi bông.
"Ông nội bảo anh mang tới, găng tay này hơi mỏng, không làm chậm việc hái bông, em đeo vào để bảo vệ tay đi."
Dứt lời, anh quay người bước đi rất nhanh, Lâm Mỹ Khê gọi với theo: "Cảm ơn ông nội giúp em với nhé."
Cuộc sống dưới nông thôn không thê thảm như cô tưởng, cô cảm thấy mọi mặt cũng tạm ổn, không biết chị gái ở xưởng dệt như thế nào rồi?
...
Lâm Mỹ Khê có thể kết thúc công việc sớm, nhưng Lâm Giảo Lan thì lại bị giữ lại để đào tạo.
Chủ nhiệm phân xưởng gọi sư phụ của cô ta dẫn mấy cô gái vừa mới vào xưởng mau chóng làm quen trình tự làm việc, sư phụ của Lâm Giảo Lan bỏ gánh không muốn dạy.
"Tôi nào dám hướng dẫn bọn họ chứ, còn chưa nói được hai câu thì đã đòi bỏ việc về nhà, tôi bị phụ huynh bọn họ chặn ngay cổng mắng cả buổi sáng, còn đi làm muộn nữa kia kìa."
Người mà sư phụ nói chính là Lâm Giảo Lan.
Buổi sáng nay cô ta bảo không muốn đi xưởng dệt, ông Lâm không đồng ý.
Hỏi nguyên nhân thì cô ta không cách nào nói rõ, chỉ bảo là muốn đi học.
Nhưng cô ta đã học xong cấp ba rồi, mà thi đại học đã ngừng nhiều năm, không lý nào về học lại được.
Hỏi tới hỏi lui, cô ta đành phải nói là hôm qua sư phụ quá nghiêm khắc nên cô ta cảm thấy áp lực.
Bà nội bèn chạy tới nhà sư phụ, chặn cửa mắng cả buổi sáng, sau đó bà còn dẫn cô ta tới xưởng đòi đổi sư phụ.
Sư phụ mới đổi chẳng hề quan tâm, cô ta và mấy nữ công nhân mới vào xưởng lại rơi vào tay sư phụ ban đầu.
Kiến thức cấp ba của đời trước thì Lâm Giảo Lan đã quên gần hết, làm công nhân xưởng dệt lại mệt mỏi như vậy, tan làm về nhà mệt muốn chết lấy đâu hơi sức và thời gian mà ôn tập chứ?
Cách tốt nhất là thoát ly sản xuất quay về trường học để ôn tập cả ngày.
Nếu không thể thì chây lười tiêu cực là được rồi.
So với thi đại học, cái công việc vớ vẩn này thực sự không đáng nhắc tới.
Sư phụ không muốn dạy, cô ta còn không muốn học ấy chứ.
...
Đến giờ tan làm, cô ta không tham gia đào tạo riêng do chủ nhiệm phân xưởng sắp xếp, mà về nhà đúng giờ với ý định học hành ôn tập.
"Bếp than sửa xong rồi, tan làm tới chỗ ông nội anh mà lấy."
"Cảm ơn anh."
Cố Xuyên Bách gật đầu.
Anh vốn không định nhiều chuyện, nhưng lại thấy trên ngón tay trắng nhỏ giỏi nấu nướng của cô đã có những vết xước do bóc bông.
Anh lấy một bộ găng tay phẫu thuật từ trong túi ra, đặt lên trên túi bông.
"Ông nội bảo anh mang tới, găng tay này hơi mỏng, không làm chậm việc hái bông, em đeo vào để bảo vệ tay đi."
Dứt lời, anh quay người bước đi rất nhanh, Lâm Mỹ Khê gọi với theo: "Cảm ơn ông nội giúp em với nhé."
Cuộc sống dưới nông thôn không thê thảm như cô tưởng, cô cảm thấy mọi mặt cũng tạm ổn, không biết chị gái ở xưởng dệt như thế nào rồi?
...
Lâm Mỹ Khê có thể kết thúc công việc sớm, nhưng Lâm Giảo Lan thì lại bị giữ lại để đào tạo.
Chủ nhiệm phân xưởng gọi sư phụ của cô ta dẫn mấy cô gái vừa mới vào xưởng mau chóng làm quen trình tự làm việc, sư phụ của Lâm Giảo Lan bỏ gánh không muốn dạy.
"Tôi nào dám hướng dẫn bọn họ chứ, còn chưa nói được hai câu thì đã đòi bỏ việc về nhà, tôi bị phụ huynh bọn họ chặn ngay cổng mắng cả buổi sáng, còn đi làm muộn nữa kia kìa."
Người mà sư phụ nói chính là Lâm Giảo Lan.
Buổi sáng nay cô ta bảo không muốn đi xưởng dệt, ông Lâm không đồng ý.
Hỏi nguyên nhân thì cô ta không cách nào nói rõ, chỉ bảo là muốn đi học.
Nhưng cô ta đã học xong cấp ba rồi, mà thi đại học đã ngừng nhiều năm, không lý nào về học lại được.
Hỏi tới hỏi lui, cô ta đành phải nói là hôm qua sư phụ quá nghiêm khắc nên cô ta cảm thấy áp lực.
Bà nội bèn chạy tới nhà sư phụ, chặn cửa mắng cả buổi sáng, sau đó bà còn dẫn cô ta tới xưởng đòi đổi sư phụ.
Sư phụ mới đổi chẳng hề quan tâm, cô ta và mấy nữ công nhân mới vào xưởng lại rơi vào tay sư phụ ban đầu.
Kiến thức cấp ba của đời trước thì Lâm Giảo Lan đã quên gần hết, làm công nhân xưởng dệt lại mệt mỏi như vậy, tan làm về nhà mệt muốn chết lấy đâu hơi sức và thời gian mà ôn tập chứ?
Cách tốt nhất là thoát ly sản xuất quay về trường học để ôn tập cả ngày.
Nếu không thể thì chây lười tiêu cực là được rồi.
So với thi đại học, cái công việc vớ vẩn này thực sự không đáng nhắc tới.
Sư phụ không muốn dạy, cô ta còn không muốn học ấy chứ.
...
Đến giờ tan làm, cô ta không tham gia đào tạo riêng do chủ nhiệm phân xưởng sắp xếp, mà về nhà đúng giờ với ý định học hành ôn tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.