Thập Niên 80: Cất Giấu Không Gian Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 1:
Mộng Lý Tầm Xuân
29/08/2022
"Nhị Nữu, cha mẹ không bản lĩnh, nuôi không nổi cả gia đình, con hãy đi đến nhà họ Hứa sống đi.”
Mẹ Lâm bưng chén, nghẹn ngào đưa chén cháo bột ngô đến miệng Lâm Vãn Vãn.
Lâm Đại Phúc nghe thấy lời này, hút mạnh một ngụm thuốc lá sợi, có lẽ là thuốc lá sợi này quá mạnh, ông ấy đột nhiên ho một tiếng, ho đến nổi chảy cả nước mắt.
Năm tháng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt ngăm đen chất phác của ông ấy, vì cái ho này mà nếp nhăn trên mặt càng sâu.
Mấy đứa trẻ ngồi ở ngạch cửa, trong mắt cũng tràn đầy nước mắt, bọn họ biết cũng đã hiểu được, bột ngô là có như thế nào, chị hai của bọn họ sẽ rời khỏi nhà giống như chị cả.
“Mẹ, con không cho chị hai đi, con không cho chị hai đi……”
Đột nhiên Lâm Thụy Niên khóc thành tiếng, tuổi tác của cậu bé nhỏ nhất, không thể chịu đựng nhiều chia xa như vậy.
Trong lòng Lâm Thụy Phong cũng khó chịu, nhưng cậu biết, đây là chuyện không có cách nào, chị hai đã đói đến hôn mê rồi, nếu không đưa đi nhà họ Hứa, có lẽ phải chết đói giống bà Lý ở đầu thôn.
"Không được khóc, đừng quấy rầy chị hai nghỉ ngơi.”
Lâm Thụy Phong che miệng Lâm Thụy Niên lại, kéo cậu bé xuống khỏi ngạch cửa, đi về phòng.
Lâm Vãn Vãn bị làm ồn đến đau cả đầu, cô gian nan mở hai mắt ra, nhìn bức tường gạch đơn sơ cũ nát, cùng với người phụ nữ trung niên khô gầy ngăm đen ở bên cạnh, nháy mắt ký ức của nguyên chủ tràn ngập trong đầu.
Hiện tại chính là niên đại xảy ra nạn đói, mặt đất khô hạn, không thu hoạch được hoa màu còn có nạn châu chấu, ngay cả một lá cây cũng bị bọn nó ăn hết.
Nhà họ Lâm nhiều con cái, một năm không có lương thực, đã rơi vào cảnh khó khăn.
Vì mạng sống cả nhà, năm trước con gái lớn đã bị gả đi đổi lương thực, nhưng một túi lương thực nào có thể duy trì đến mùa xuân.
Lâm Vãn Vãn vì nhường lương thực cho em trai em gái nhỏ tuổi nhỏ, đã ba ngày không ăn cái gì, đói đến mức hôn mê bất tỉnh.
Lâm Đại Phúc ngồi ở trên ngạch cửa suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể gả con gái thứ hai ra ngoài, tốt xấu gì cũng có cơm ăn, không đến mức chết đói ở trong nhà.
Một túi bột ngô mà nhà họ Hứa cho, cũng có thể để cho người trong nhà lại duy trì được một đoạn thời gian.
Lâm Vãn Vãn thở dài một hơi, cô có thể hiểu được cách làm của cha mẹ nhà họ Lâm, con gái gả ra ngoài còn có đường sống, còn tốt hơn là chết đói ở nhà.
Mẹ Lâm bưng chén, nghẹn ngào đưa chén cháo bột ngô đến miệng Lâm Vãn Vãn.
Lâm Đại Phúc nghe thấy lời này, hút mạnh một ngụm thuốc lá sợi, có lẽ là thuốc lá sợi này quá mạnh, ông ấy đột nhiên ho một tiếng, ho đến nổi chảy cả nước mắt.
Năm tháng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt ngăm đen chất phác của ông ấy, vì cái ho này mà nếp nhăn trên mặt càng sâu.
Mấy đứa trẻ ngồi ở ngạch cửa, trong mắt cũng tràn đầy nước mắt, bọn họ biết cũng đã hiểu được, bột ngô là có như thế nào, chị hai của bọn họ sẽ rời khỏi nhà giống như chị cả.
“Mẹ, con không cho chị hai đi, con không cho chị hai đi……”
Đột nhiên Lâm Thụy Niên khóc thành tiếng, tuổi tác của cậu bé nhỏ nhất, không thể chịu đựng nhiều chia xa như vậy.
Trong lòng Lâm Thụy Phong cũng khó chịu, nhưng cậu biết, đây là chuyện không có cách nào, chị hai đã đói đến hôn mê rồi, nếu không đưa đi nhà họ Hứa, có lẽ phải chết đói giống bà Lý ở đầu thôn.
"Không được khóc, đừng quấy rầy chị hai nghỉ ngơi.”
Lâm Thụy Phong che miệng Lâm Thụy Niên lại, kéo cậu bé xuống khỏi ngạch cửa, đi về phòng.
Lâm Vãn Vãn bị làm ồn đến đau cả đầu, cô gian nan mở hai mắt ra, nhìn bức tường gạch đơn sơ cũ nát, cùng với người phụ nữ trung niên khô gầy ngăm đen ở bên cạnh, nháy mắt ký ức của nguyên chủ tràn ngập trong đầu.
Hiện tại chính là niên đại xảy ra nạn đói, mặt đất khô hạn, không thu hoạch được hoa màu còn có nạn châu chấu, ngay cả một lá cây cũng bị bọn nó ăn hết.
Nhà họ Lâm nhiều con cái, một năm không có lương thực, đã rơi vào cảnh khó khăn.
Vì mạng sống cả nhà, năm trước con gái lớn đã bị gả đi đổi lương thực, nhưng một túi lương thực nào có thể duy trì đến mùa xuân.
Lâm Vãn Vãn vì nhường lương thực cho em trai em gái nhỏ tuổi nhỏ, đã ba ngày không ăn cái gì, đói đến mức hôn mê bất tỉnh.
Lâm Đại Phúc ngồi ở trên ngạch cửa suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể gả con gái thứ hai ra ngoài, tốt xấu gì cũng có cơm ăn, không đến mức chết đói ở trong nhà.
Một túi bột ngô mà nhà họ Hứa cho, cũng có thể để cho người trong nhà lại duy trì được một đoạn thời gian.
Lâm Vãn Vãn thở dài một hơi, cô có thể hiểu được cách làm của cha mẹ nhà họ Lâm, con gái gả ra ngoài còn có đường sống, còn tốt hơn là chết đói ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.