Thập Niên 80: Cất Giấu Không Gian Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 6:
Mộng Lý Tầm Xuân
03/09/2022
Từ khi Hứa Luật Thanh về nhà, rất ít khi nói chuyện, tuy rằng sẽ không tức giận lung tung, nhưng cả ngày anh chỉ nhốt mình ở trong phòng, hai vợ chồng già nhìn vậy thì rất sốt ruột, con trai mãi mới đề nghị một yêu cầu, bọn họ ngay lập tức đồng ý.
Cho tới bây giờ, họ thật may mắn khi nghe theo lời con, cất trữ lương thực, không thì bây giờ cả nhà ba người đều đã chết đói rồi.
“Em à, trước là chị không tốt, chị cầu xin em, em cho chị mượn chút lương thực, tốt xấu gì thì cũng nên cho bọn nhỏ ăn một chút.”
Vương Lan Anh thấy mẹ Hứa không thoái nhượng, lập tức ăn nói khép nép.
Người con dâu cả của bà ta mới sinh hạ một bé trai, nhưng trong nhà không có lương thực, không ra sữa, mắt thấy lớn nhỏ trong nhà đều phải nhịn đói, chỉ có thể tới nhà Hứa Đại Hải làm loạn.
“Nhà tôi cũng không còn lương thực, chị nhìn xem tôi và cha Luật Thanh đi, ai cũng gầy không ra hình người, Luật Thanh lại là dáng vẻ kia, chúng tôi làm cái gì để kiếm ăn chứ.”
Mẹ Hứa cắn răng không nói gì, không phải là vì bà tàn nhẫn, mà thật sự không thể cho mượn lương thực.
Có lần một thì sẽ có lần thứ hai, một khi bà lấy lương thực rara, Vương Lan Anh sẽ bám không buông, với từng này lương thực, làm sao đủ cho cả hai nhà.
Huống chi, trong thôn còn có nhiều người không có lương, nếu đều tới mượn, mẹ Hứa ngẫm lại lập tức cảm thấy thật đáng sợ.
“Tôi không tin thật sự cô không có lương thực, nếu thật sự không có, thì cho tôi vào nhà lục soát!”
Vương Lan Anh không tin những lời này, thấy đối phương mềm cứng không ăn thì cười lạnh nói.
Hôm nay đến đây, Vương Lan Anh quyết tâm kiếm được lương thực!
“Tôi thấy chị đúng là không biết điều, nhà tôi phạm vào tội gì, mà chị dám lục soát.”
Mẹ Hứa quát vào mặt, bà tuyệt đối không để cho Vương Lan Anh vào cửa.
Vương Lan Anh cảm thấy mẹ Hứa không cho mình vào cửa là đang che dấu việc gì đó.
“Cô tránh ra, không thì đừng trách tôi ra tay.”
Vương Lan Anh không chỉ tới một mình, mà còn có con trai và con dâu cùng tới đây.
Hứa Đại Dũng không đi cùng, không biết là xấu hổ hay là cảm thấy hổ thẹn với Hứa Đại Hải.
Dù vậy, bà ta muốn xông vào, mẹ Hứa ngăn cản cũng không được.
Hứa Đại Hải từ trong phòng bước ra, thấy Vương Lan Anh định xông vào, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Chị dâu cả, đây là muốn khi dễ nhà của chúng tôi sao, mang theo cả cháu trai cùng cháu dâu qua đây để đoạt lương thực?”
Từ trước đến nay Hứa Đại Hải vẫn luôn không thích người chị dâu Vương Lan Anh này, là một kẻ hợm hĩnh, trước giờ ông đều không quan tâm đến những tiện nghi nhỏ, Hứa Đại Hải cũng không muốn so đo với bà ta, nhưng hôm nay lại dám có ý định tới lục soát nhà ông!
Cho tới bây giờ, họ thật may mắn khi nghe theo lời con, cất trữ lương thực, không thì bây giờ cả nhà ba người đều đã chết đói rồi.
“Em à, trước là chị không tốt, chị cầu xin em, em cho chị mượn chút lương thực, tốt xấu gì thì cũng nên cho bọn nhỏ ăn một chút.”
Vương Lan Anh thấy mẹ Hứa không thoái nhượng, lập tức ăn nói khép nép.
Người con dâu cả của bà ta mới sinh hạ một bé trai, nhưng trong nhà không có lương thực, không ra sữa, mắt thấy lớn nhỏ trong nhà đều phải nhịn đói, chỉ có thể tới nhà Hứa Đại Hải làm loạn.
“Nhà tôi cũng không còn lương thực, chị nhìn xem tôi và cha Luật Thanh đi, ai cũng gầy không ra hình người, Luật Thanh lại là dáng vẻ kia, chúng tôi làm cái gì để kiếm ăn chứ.”
Mẹ Hứa cắn răng không nói gì, không phải là vì bà tàn nhẫn, mà thật sự không thể cho mượn lương thực.
Có lần một thì sẽ có lần thứ hai, một khi bà lấy lương thực rara, Vương Lan Anh sẽ bám không buông, với từng này lương thực, làm sao đủ cho cả hai nhà.
Huống chi, trong thôn còn có nhiều người không có lương, nếu đều tới mượn, mẹ Hứa ngẫm lại lập tức cảm thấy thật đáng sợ.
“Tôi không tin thật sự cô không có lương thực, nếu thật sự không có, thì cho tôi vào nhà lục soát!”
Vương Lan Anh không tin những lời này, thấy đối phương mềm cứng không ăn thì cười lạnh nói.
Hôm nay đến đây, Vương Lan Anh quyết tâm kiếm được lương thực!
“Tôi thấy chị đúng là không biết điều, nhà tôi phạm vào tội gì, mà chị dám lục soát.”
Mẹ Hứa quát vào mặt, bà tuyệt đối không để cho Vương Lan Anh vào cửa.
Vương Lan Anh cảm thấy mẹ Hứa không cho mình vào cửa là đang che dấu việc gì đó.
“Cô tránh ra, không thì đừng trách tôi ra tay.”
Vương Lan Anh không chỉ tới một mình, mà còn có con trai và con dâu cùng tới đây.
Hứa Đại Dũng không đi cùng, không biết là xấu hổ hay là cảm thấy hổ thẹn với Hứa Đại Hải.
Dù vậy, bà ta muốn xông vào, mẹ Hứa ngăn cản cũng không được.
Hứa Đại Hải từ trong phòng bước ra, thấy Vương Lan Anh định xông vào, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Chị dâu cả, đây là muốn khi dễ nhà của chúng tôi sao, mang theo cả cháu trai cùng cháu dâu qua đây để đoạt lương thực?”
Từ trước đến nay Hứa Đại Hải vẫn luôn không thích người chị dâu Vương Lan Anh này, là một kẻ hợm hĩnh, trước giờ ông đều không quan tâm đến những tiện nghi nhỏ, Hứa Đại Hải cũng không muốn so đo với bà ta, nhưng hôm nay lại dám có ý định tới lục soát nhà ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.