Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 46: Chu Xảo Và Bùi Duật Sâm
Hoắc Bắc Sơn
14/04/2024
Sắc mặt Tống Ngôn Chi thoạt nhìn rất không tốt, như có bệnh nguy kịch.
Bùi Duật Sâm lại nhớ tới thuốc để trong phòng bếp, trong lòng mơ hồ rất lo lắng.
Tống Ngôn Chi thật ra không yếu như thoạt nhìn, chỉ là cô thiếu máu nghiêm trọng, cho nên luôn có bộ dáng tái nhợt nhu nhược.
Thật ra thân thể hiện tại so với kiếp trước, đã tốt hơn rất nhiều.
Cô lắc đầu nói mình không sao.
Đợi lát nữa còn phải đưa Tiểu Bảo đi lớp mẫu giáo trong khu gia đình, đương nhiên phải dậy sớm chút.
Bùi Duật Sâm nấu cơm không ăn ngon như Tống Ngôn Chi nấu, Tiểu Bảo nhìn món ăn không dễ nhìn chút nào, ghét bỏ nhíu mày.
Nhưng Bùi Duật Sâm gắp đồ ăn cho cậu, cậu đều ăn sạch sẽ.
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm im lặng ngồi bên cạnh ăn cháo, mắt Bùi Điềm Điềm sưng húp.
Thỉnh thoảng vụng trộm ngẩng đầu nhìn mấy người, động tác có hơi vụng trộm.
Bùi Quý Xuyên thì rất im lặng.
Cơm nước xong, Tống Ngôn Chi pha cho con trai một bình sữa bột, đặt ở trong cặp sách bảo cậu cầm đến trường học uống.
Lại nhét cho cậu hai chiếc bánh bích quy nhỏ làm đồ ăn vặt, lúc này mới ra cửa.
Bùi Duật Sâm vốn định cùng đưa con đi qua, nhưng lúc này thời gian đã có hơi không kịp, anh phải đi bộ đội.
Vì thế đưa hai mẹ con đến cửa khu gia đình, nói: "Buổi chiều anh đi đón Tiểu Bảo, em đỡ phải đi một chuyến.”
Dừng lại chút, nhìn Tống Ngôn Chi, "Thân thể em không tốt, nghỉ ngơi thật tốt.”
Tống Ngôn Chi không để ý đến lời nói của anh, chỉ gật đầu qua loa.
Bùi Duật Sâm đứng trong chốc lát, nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đi xa, lúc này mới xoay người rời đi.
Kỳ nghỉ của anh cũng không nhiều, nhưng lãnh đạo nhớ việc anh đã năm năm không về nhà, cho nên cũng không sắp xếp quá nhiều công việc.
Kết thúc xong công tác, Bùi Duật Sâm tìm người hiểu rõ tình huống bệnh viện bộ đội, muốn xem thiết bị hiện tại có thể kiểm tra ra vấn đề của Tiểu Bảo hay không.
Bởi vì Tống Ngôn Chi có nhắc Tiểu Bảo đi bệnh viện bên ngoài cũng không có tác dụng gì.
Nghe anh hiếm khi nhắc tới người nhà, người ở trên tất nhiên cũng để ở trong lòng, lãnh đạo Chu trưởng của anh nghe nói chuyện này, thì trực tiếp nói với cảnh vệ viên bên cạnh: "Tiểu Vương, cậu lập tức đi bệnh viện quân y hỏi xem tình huống này có thể trị liệu hay không.”
“Vâng thưa thủ trưởng!”
Chu trưởng thu hồi ánh mắt, "Tiểu Bùi, cậu cũng đừng lo lắng, nếu quả thật có vấn đề gì, vẫn nên thừa dịp bây giờ tuổi còn nhỏ sớm trị liệu, phí trị liệu bên chúng ta sẽ chi trả."
Bùi Duật Sâm được điều về chủ yếu là hỗ trợ bồi dưỡng người mới.
Bằng không với năng lực của anh, ở chiến khu Tây Bộ càng có không gian phát triển.
Cho nên bộ đội bên này rất xem trọng anh, nghe nói con trai anh có vấn đề này, tất nhiên lập tức nghĩ cách giải quyết cho anh.
Nhưng cũng có hơi thở dài, thân thể Bùi Duật Sâm lúc mười tám tuổi các hạng mục tiêu chuẩn gần như hoàn mỹ vượt qua tất cả nhân viên tham gia tuyển chọn.
Trở thành người đầu tiên được đặc biệt tuyển vào.
Ở chiến khu phía Tây càng được xưng là nhân vật thiên tài bách chiến bách thắng.
Không ngờ con trai anh lại như vậy.
Thật quá đáng tiếc.
Nếu như không có vấn đề gì, nói không chừng tương lai con trai anh cũng sẽ được bồi dưỡng thành một phi công không quân ưu tú.
Bùi Duật Sâm khẽ gật đầu: "Phiền toái rồi.”
Bùi Duật Sâm lại nhớ tới thuốc để trong phòng bếp, trong lòng mơ hồ rất lo lắng.
Tống Ngôn Chi thật ra không yếu như thoạt nhìn, chỉ là cô thiếu máu nghiêm trọng, cho nên luôn có bộ dáng tái nhợt nhu nhược.
Thật ra thân thể hiện tại so với kiếp trước, đã tốt hơn rất nhiều.
Cô lắc đầu nói mình không sao.
Đợi lát nữa còn phải đưa Tiểu Bảo đi lớp mẫu giáo trong khu gia đình, đương nhiên phải dậy sớm chút.
Bùi Duật Sâm nấu cơm không ăn ngon như Tống Ngôn Chi nấu, Tiểu Bảo nhìn món ăn không dễ nhìn chút nào, ghét bỏ nhíu mày.
Nhưng Bùi Duật Sâm gắp đồ ăn cho cậu, cậu đều ăn sạch sẽ.
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm im lặng ngồi bên cạnh ăn cháo, mắt Bùi Điềm Điềm sưng húp.
Thỉnh thoảng vụng trộm ngẩng đầu nhìn mấy người, động tác có hơi vụng trộm.
Bùi Quý Xuyên thì rất im lặng.
Cơm nước xong, Tống Ngôn Chi pha cho con trai một bình sữa bột, đặt ở trong cặp sách bảo cậu cầm đến trường học uống.
Lại nhét cho cậu hai chiếc bánh bích quy nhỏ làm đồ ăn vặt, lúc này mới ra cửa.
Bùi Duật Sâm vốn định cùng đưa con đi qua, nhưng lúc này thời gian đã có hơi không kịp, anh phải đi bộ đội.
Vì thế đưa hai mẹ con đến cửa khu gia đình, nói: "Buổi chiều anh đi đón Tiểu Bảo, em đỡ phải đi một chuyến.”
Dừng lại chút, nhìn Tống Ngôn Chi, "Thân thể em không tốt, nghỉ ngơi thật tốt.”
Tống Ngôn Chi không để ý đến lời nói của anh, chỉ gật đầu qua loa.
Bùi Duật Sâm đứng trong chốc lát, nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đi xa, lúc này mới xoay người rời đi.
Kỳ nghỉ của anh cũng không nhiều, nhưng lãnh đạo nhớ việc anh đã năm năm không về nhà, cho nên cũng không sắp xếp quá nhiều công việc.
Kết thúc xong công tác, Bùi Duật Sâm tìm người hiểu rõ tình huống bệnh viện bộ đội, muốn xem thiết bị hiện tại có thể kiểm tra ra vấn đề của Tiểu Bảo hay không.
Bởi vì Tống Ngôn Chi có nhắc Tiểu Bảo đi bệnh viện bên ngoài cũng không có tác dụng gì.
Nghe anh hiếm khi nhắc tới người nhà, người ở trên tất nhiên cũng để ở trong lòng, lãnh đạo Chu trưởng của anh nghe nói chuyện này, thì trực tiếp nói với cảnh vệ viên bên cạnh: "Tiểu Vương, cậu lập tức đi bệnh viện quân y hỏi xem tình huống này có thể trị liệu hay không.”
“Vâng thưa thủ trưởng!”
Chu trưởng thu hồi ánh mắt, "Tiểu Bùi, cậu cũng đừng lo lắng, nếu quả thật có vấn đề gì, vẫn nên thừa dịp bây giờ tuổi còn nhỏ sớm trị liệu, phí trị liệu bên chúng ta sẽ chi trả."
Bùi Duật Sâm được điều về chủ yếu là hỗ trợ bồi dưỡng người mới.
Bằng không với năng lực của anh, ở chiến khu Tây Bộ càng có không gian phát triển.
Cho nên bộ đội bên này rất xem trọng anh, nghe nói con trai anh có vấn đề này, tất nhiên lập tức nghĩ cách giải quyết cho anh.
Nhưng cũng có hơi thở dài, thân thể Bùi Duật Sâm lúc mười tám tuổi các hạng mục tiêu chuẩn gần như hoàn mỹ vượt qua tất cả nhân viên tham gia tuyển chọn.
Trở thành người đầu tiên được đặc biệt tuyển vào.
Ở chiến khu phía Tây càng được xưng là nhân vật thiên tài bách chiến bách thắng.
Không ngờ con trai anh lại như vậy.
Thật quá đáng tiếc.
Nếu như không có vấn đề gì, nói không chừng tương lai con trai anh cũng sẽ được bồi dưỡng thành một phi công không quân ưu tú.
Bùi Duật Sâm khẽ gật đầu: "Phiền toái rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.