Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 29: Tiểu Bảo Không Nhận Cha
Hoắc Bắc Sơn
13/04/2024
Tống Ngôn Chi cảm thấy có hơi không đúng, là bởi vì chính mình sống lại thay đổi hướng đi nội dung truyện sao?
Thương nghị xong, hai người một trước một sau đi trở về.
Cha của Lý Thiết Trụ cũng tới, lúc này cúi đầu khiêng con trai lên cổ, Lý Thiết Trụ đắc ý ưỡn cằm, vừa sai khiến cha cậu.
Lúc hai người đi qua, chỉ thấy Tiểu Bảo cầm thìa, ngẩng đầu nhìn Lý Thiết Trụ hưng phấn, ánh mắt ngơ ngác.
Tống Ngôn Chi còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông phía sau cũng đã bước lên trước cô, anh ngồi xổm xuống trước người Tiểu Bảo, lẳng lặng nhìn cậu một lát.
“Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông ngồi xổm cao hơn mình rất nhiều.
Bàn tay đang cầm thìa bất giác siết chặt.
Tống Ngôn Chi cụp mắt chăm chú nhìn Tiểu Bảo, lúc đứa bé mới vừa sinh, cô đầy bụng tủi thân, nhưng sợ chồng tha hương xa xôi lo lắng, cho nên gì cũng viết theo hướng tốt nhất.
Cô nói với anh ở nhà tất cả đều khỏe mạnh, Tiểu Bảo cũng rất ngoan, không khóc không nháo, lớn lên rất giống anh.
Mẹ chồng có tính khống chế rất mạnh, bởi vì còn chưa ở riêng, bà ta sợ mình sẽ len lén đòi tiền Bùi Duật Sâm.
Cho nên thư viết cũng phải qua bà ta kiểm tra trước mới có thể gửi qua cho Bùi Duật Sâm.
Còn thường xuyên đi hỏi nhân viên bưu điện mình có lén viết thư hay không.
Lá thư gửi về cũng phải đưa đến tay bà ta trước.
Đề tài Bùi Duật Sâm hồi âm liên quan đến mình và con lại càng ít đáng thương, mỗi lần chờ mong anh hồi âm, trong thư cũng chỉ là lạnh nhạt một câu tất cả đều mạnh khỏe.
Trái tim Tống Ngôn Chi đã sớm nguội lạnh.
Thấy Tiểu Bảo nhíu mày, cũng không để ý tới Bùi Duật Sâm, trong lòng đau đớn.
Vì con nuôi, đưa con ruột của mình vào ngục giam, Bùi Duật Sâm có tư cách gì làm cha đứa nhỏ?
Cô không ngăn cản đứa nhỏ tiếp xúc với anh, chỉ là không muốn Tiểu Bảo hiểu lầm mình không cho cậu nhận cha.
Nhưng cũng không có nghĩa là Tống Ngôn Chi sẽ tha thứ cho anh.
Cái chết của mình cô không quan trọng, anh cưới ai Tống Ngôn Chi cũng không thèm để ý.
Nhưng cô không cách nào tiếp nhận Bùi Duật Sâm đưa con trai vào trong lao tù, gián tiếp hại chết cậu.
“Tiểu Bảo, cha là cha con.” Bùi Duật Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của con trai, giọng nói nặng nề.
Tiểu Bảo nghe được từ này rất phản cảm.
Người cha này không tốt với cậu và với mẹ cậu, cậu không thích anh.
Nếu không phải anh nhất định phải bảo mẹ nuôi hai đứa bé kia, mẹ cũng sẽ không biến thành như trong mộng.
Cậu không chớp mắt cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ngay cả một hạt gạo cũng không thừa.
Bùi Duật Sâm quay đầu nhìn Tống Ngôn Chi, lại thấy khóe miệng cô nhếch lên nụ cười lạnh nhìn mình.
Anh dừng một chút, đứng lên.
Không nói gì nữa.
Hai người ra khỏi lớp mẫu giáo, Tống Ngôn Chi dừng bước trước.
“Tôi còn có việc, anh về trước đi.”
Nói xong không đợi Bùi Duật Sâm nói chuyện, cô xoay người đã lên một chiếc xe buýt, rời đi.
Bùi Duật Sâm đứng tại chỗ rất lâu.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy mình rất thất bại.
Con trai không nhận mình, vợ cũng xem như không thấy anh.
Anh không về nhà, mà xoay người rời khỏi khu gia đình, đi tới bộ đội.
Tống Ngôn Chi đến xưởng dệt.
Lúc này đây cô không lựa chọn đi tìm người chiếm vị trí của mình, mà trực tiếp đi tới văn phòng chủ quản.
Thấy cô đi tới, quản lý khá giật mình: "Tiểu Tống? Sao cô lại tới đây?”
Tống Ngôn Chi đi thẳng vào vấn đề: "Chủ quản Trần, tôi tới nói chuyện công việc của tôi, tôi định bán công việc của mình đi.”
Thương nghị xong, hai người một trước một sau đi trở về.
Cha của Lý Thiết Trụ cũng tới, lúc này cúi đầu khiêng con trai lên cổ, Lý Thiết Trụ đắc ý ưỡn cằm, vừa sai khiến cha cậu.
Lúc hai người đi qua, chỉ thấy Tiểu Bảo cầm thìa, ngẩng đầu nhìn Lý Thiết Trụ hưng phấn, ánh mắt ngơ ngác.
Tống Ngôn Chi còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông phía sau cũng đã bước lên trước cô, anh ngồi xổm xuống trước người Tiểu Bảo, lẳng lặng nhìn cậu một lát.
“Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông ngồi xổm cao hơn mình rất nhiều.
Bàn tay đang cầm thìa bất giác siết chặt.
Tống Ngôn Chi cụp mắt chăm chú nhìn Tiểu Bảo, lúc đứa bé mới vừa sinh, cô đầy bụng tủi thân, nhưng sợ chồng tha hương xa xôi lo lắng, cho nên gì cũng viết theo hướng tốt nhất.
Cô nói với anh ở nhà tất cả đều khỏe mạnh, Tiểu Bảo cũng rất ngoan, không khóc không nháo, lớn lên rất giống anh.
Mẹ chồng có tính khống chế rất mạnh, bởi vì còn chưa ở riêng, bà ta sợ mình sẽ len lén đòi tiền Bùi Duật Sâm.
Cho nên thư viết cũng phải qua bà ta kiểm tra trước mới có thể gửi qua cho Bùi Duật Sâm.
Còn thường xuyên đi hỏi nhân viên bưu điện mình có lén viết thư hay không.
Lá thư gửi về cũng phải đưa đến tay bà ta trước.
Đề tài Bùi Duật Sâm hồi âm liên quan đến mình và con lại càng ít đáng thương, mỗi lần chờ mong anh hồi âm, trong thư cũng chỉ là lạnh nhạt một câu tất cả đều mạnh khỏe.
Trái tim Tống Ngôn Chi đã sớm nguội lạnh.
Thấy Tiểu Bảo nhíu mày, cũng không để ý tới Bùi Duật Sâm, trong lòng đau đớn.
Vì con nuôi, đưa con ruột của mình vào ngục giam, Bùi Duật Sâm có tư cách gì làm cha đứa nhỏ?
Cô không ngăn cản đứa nhỏ tiếp xúc với anh, chỉ là không muốn Tiểu Bảo hiểu lầm mình không cho cậu nhận cha.
Nhưng cũng không có nghĩa là Tống Ngôn Chi sẽ tha thứ cho anh.
Cái chết của mình cô không quan trọng, anh cưới ai Tống Ngôn Chi cũng không thèm để ý.
Nhưng cô không cách nào tiếp nhận Bùi Duật Sâm đưa con trai vào trong lao tù, gián tiếp hại chết cậu.
“Tiểu Bảo, cha là cha con.” Bùi Duật Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của con trai, giọng nói nặng nề.
Tiểu Bảo nghe được từ này rất phản cảm.
Người cha này không tốt với cậu và với mẹ cậu, cậu không thích anh.
Nếu không phải anh nhất định phải bảo mẹ nuôi hai đứa bé kia, mẹ cũng sẽ không biến thành như trong mộng.
Cậu không chớp mắt cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ngay cả một hạt gạo cũng không thừa.
Bùi Duật Sâm quay đầu nhìn Tống Ngôn Chi, lại thấy khóe miệng cô nhếch lên nụ cười lạnh nhìn mình.
Anh dừng một chút, đứng lên.
Không nói gì nữa.
Hai người ra khỏi lớp mẫu giáo, Tống Ngôn Chi dừng bước trước.
“Tôi còn có việc, anh về trước đi.”
Nói xong không đợi Bùi Duật Sâm nói chuyện, cô xoay người đã lên một chiếc xe buýt, rời đi.
Bùi Duật Sâm đứng tại chỗ rất lâu.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy mình rất thất bại.
Con trai không nhận mình, vợ cũng xem như không thấy anh.
Anh không về nhà, mà xoay người rời khỏi khu gia đình, đi tới bộ đội.
Tống Ngôn Chi đến xưởng dệt.
Lúc này đây cô không lựa chọn đi tìm người chiếm vị trí của mình, mà trực tiếp đi tới văn phòng chủ quản.
Thấy cô đi tới, quản lý khá giật mình: "Tiểu Tống? Sao cô lại tới đây?”
Tống Ngôn Chi đi thẳng vào vấn đề: "Chủ quản Trần, tôi tới nói chuyện công việc của tôi, tôi định bán công việc của mình đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.