Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 10: Tiểu Bảo Nằm Mơ
Hoắc Bắc Sơn
08/04/2024
Bùi Quý Xuyên không trả lời cô nhóc, ánh mắt có hơi hờ hững, "Một lần cuối cùng.”
Buổi chiều hai anh em dọn dẹp phòng của mình.
Tống Ngôn Chi nấu canh xương cả buổi chiều cuối cùng cũng xong, nước canh trắng đậm nổi lên ùng ục, toàn bộ phòng bếp đều nồng đậm mùi thịt thuần nồng.
Chỉ trong chốc lát, lại phải chuẩn bị cơm tối.
Tống Ngôn Chi cảm thấy mệt mỏi, tuy rằng cô không thích mẹ ruột nam chính, nhưng nói không hâm mộ cuộc sống mẹ ruột nam chính là giả, nhưng điều kiện của mình làm sao có thể so sánh với người ta.
Nghĩ đến con trai, Tống Ngôn Chi lại có sức sống.
Nuôi béo đứa nhỏ, bắt đầu từ uống canh xương.
Buổi tối không ăn cơm, cô lấy bột mì trắng ra, định làm mì sợi canh xương.
Dạ dày con trai không tốt, không thể ăn quá nhiều.
Nhưng mà trộn bột trong chốc lát, Tống Ngôn Chi đã cảm giác thắt lưng đau không giống như là của mình.
Cô hít một hơi, một hơi làm xong.
Anh em Bùi Quý Xuyên thu dọn phòng mình xong đi ra, hai người đều là bụi bẩn.
Kiếp trước những việc này đều là Tống Ngôn Chi làm cho bọn họ, mệt đến mức nửa đêm đau thắt lưng không ngủ được.
Đời này cô đương nhiên không làm loại chuyện khổ sai cố hết sức không có kết quả này.
Cho nên hai đứa nhỏ bận rộn một lúc lâu.
Lúc này thấy lại sắp ăn cơm tối, hai người rất hiểu chuyện vào phòng bếp giúp cô bưng mì sợi.
Nhưng trong bát của bọn họ còn có trứng gà, hai đứa nhỏ nhìn đến ngây người.
Quả thực không thể tin vào mắt mình.
Buổi sáng ăn cơm, thịt xào. Buổi tối còn có thể ăn mì xương và trứng gà, chẳng lẽ hôm nay là ngày lễ gì sao?
Không đúng, cho dù là ngày lễ tết bọn họ cũng không được ăn ngon như vậy, đây chính là mì canh xương trứng gà thật sự.
Hai đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Chi.
Tống Ngôn Chi không nhìn bọn họ, gọi con trai trong phòng một tiếng, "Tiểu Bảo, ra ăn cơm tối đi.”
Tiểu Bảo kéo khe cửa ra, nhìn cô một lúc, mũi giật giật, hình như thật sự ngửi thấy mùi thơm, lúc này mới đi ra.
Đứa nhỏ kia phỏng chừng mới ngủ, sợi tóc ngốc cũng hơi ướt ướt, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích ra mồ hôi, lúc này trên đầu còn đang bốc khói, rất là buồn cười.
Cậu đi tới ngồi xuống, rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm trứng chần hình trái tim trong bát ngẩn người.
Dường như không hiểu lắm, trứng gà còn có thể làm thành dạng này.
Lại không nhịn được dùng ánh mắt nhìn chén của hai anh em Bùi Quý Xuyên.
Nhìn thấy trong bát bọn họ tuy cũng có trứng gà, nhưng lại không đẹp bằng của mình.
Biểu tình của cậu không có biến hóa gì, cũng không biết từ khi nào hai chân đã từng chút từng chút lắc lư.
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm đương nhiên cũng nhìn thấy trứng gà trái tim xinh đẹp trong bát cậu.
Đáy mắt đều hiện lên một tầng cực kỳ hâm mộ.
Mẹ nuôi sẽ không ngược đãi bọn họ, cũng sẽ cho bọn họ ăn ngon.
Nhưng cô sẽ không yêu họ.
Nghĩ đến loại khả năng này, tâm tình hai đứa nhỏ thoáng cái rơi vào vực sâu.
Bọn họ cũng rất muốn giống như Tiểu Bảo, được mẹ cưng chiều.
Tiểu Bảo ăn một miếng mì sợi, mắt liền sáng lên, lập tức ào ào~hút mì sợi, hút tới đầy miệng đều là nước canh, ăn giống như một con heo con không ngẩng đầu lên.
Tống Ngôn Chi quá mệt mỏi, không có khẩu vị gì, vừa ngồi xuống đã cảm giác được cả người mỏi mệt.
Xem ra ngày mai cô phải tìm thời gian muốn đi bệnh viện khám thân thể thử xem.
Ăn một miếng mì, tuy rằng rất thơm, nhưng hương vị nồng đậm vẫn làm cho cô có hơi buồn nôn.
Cô vô thức nói: "Tiểu Bảo, rót cho mẹ ly nước...”
Lời còn chưa dứt, đã ý thức được con trai bây giờ còn đang tức giận với mình, làm sao chịu rót nước cho cô, Tống Ngôn Chi vừa muốn tự mình đứng dậy đi rót nước, Bùi Điềm Điềm đã đứng lên.
Điềm Điềm nói: "Dì Tống, cháu đi rót cho dì.”
Nói xong thì muốn đi.
Nhưng mà cô nhóc còn chưa kịp, một bóng dáng nhỏ đã vọt ra ngoài, vào phòng bếp còn đóng cửa lại, không cho Bùi Điềm Điềm đi vào.
Buổi chiều hai anh em dọn dẹp phòng của mình.
Tống Ngôn Chi nấu canh xương cả buổi chiều cuối cùng cũng xong, nước canh trắng đậm nổi lên ùng ục, toàn bộ phòng bếp đều nồng đậm mùi thịt thuần nồng.
Chỉ trong chốc lát, lại phải chuẩn bị cơm tối.
Tống Ngôn Chi cảm thấy mệt mỏi, tuy rằng cô không thích mẹ ruột nam chính, nhưng nói không hâm mộ cuộc sống mẹ ruột nam chính là giả, nhưng điều kiện của mình làm sao có thể so sánh với người ta.
Nghĩ đến con trai, Tống Ngôn Chi lại có sức sống.
Nuôi béo đứa nhỏ, bắt đầu từ uống canh xương.
Buổi tối không ăn cơm, cô lấy bột mì trắng ra, định làm mì sợi canh xương.
Dạ dày con trai không tốt, không thể ăn quá nhiều.
Nhưng mà trộn bột trong chốc lát, Tống Ngôn Chi đã cảm giác thắt lưng đau không giống như là của mình.
Cô hít một hơi, một hơi làm xong.
Anh em Bùi Quý Xuyên thu dọn phòng mình xong đi ra, hai người đều là bụi bẩn.
Kiếp trước những việc này đều là Tống Ngôn Chi làm cho bọn họ, mệt đến mức nửa đêm đau thắt lưng không ngủ được.
Đời này cô đương nhiên không làm loại chuyện khổ sai cố hết sức không có kết quả này.
Cho nên hai đứa nhỏ bận rộn một lúc lâu.
Lúc này thấy lại sắp ăn cơm tối, hai người rất hiểu chuyện vào phòng bếp giúp cô bưng mì sợi.
Nhưng trong bát của bọn họ còn có trứng gà, hai đứa nhỏ nhìn đến ngây người.
Quả thực không thể tin vào mắt mình.
Buổi sáng ăn cơm, thịt xào. Buổi tối còn có thể ăn mì xương và trứng gà, chẳng lẽ hôm nay là ngày lễ gì sao?
Không đúng, cho dù là ngày lễ tết bọn họ cũng không được ăn ngon như vậy, đây chính là mì canh xương trứng gà thật sự.
Hai đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Chi.
Tống Ngôn Chi không nhìn bọn họ, gọi con trai trong phòng một tiếng, "Tiểu Bảo, ra ăn cơm tối đi.”
Tiểu Bảo kéo khe cửa ra, nhìn cô một lúc, mũi giật giật, hình như thật sự ngửi thấy mùi thơm, lúc này mới đi ra.
Đứa nhỏ kia phỏng chừng mới ngủ, sợi tóc ngốc cũng hơi ướt ướt, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích ra mồ hôi, lúc này trên đầu còn đang bốc khói, rất là buồn cười.
Cậu đi tới ngồi xuống, rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm trứng chần hình trái tim trong bát ngẩn người.
Dường như không hiểu lắm, trứng gà còn có thể làm thành dạng này.
Lại không nhịn được dùng ánh mắt nhìn chén của hai anh em Bùi Quý Xuyên.
Nhìn thấy trong bát bọn họ tuy cũng có trứng gà, nhưng lại không đẹp bằng của mình.
Biểu tình của cậu không có biến hóa gì, cũng không biết từ khi nào hai chân đã từng chút từng chút lắc lư.
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm đương nhiên cũng nhìn thấy trứng gà trái tim xinh đẹp trong bát cậu.
Đáy mắt đều hiện lên một tầng cực kỳ hâm mộ.
Mẹ nuôi sẽ không ngược đãi bọn họ, cũng sẽ cho bọn họ ăn ngon.
Nhưng cô sẽ không yêu họ.
Nghĩ đến loại khả năng này, tâm tình hai đứa nhỏ thoáng cái rơi vào vực sâu.
Bọn họ cũng rất muốn giống như Tiểu Bảo, được mẹ cưng chiều.
Tiểu Bảo ăn một miếng mì sợi, mắt liền sáng lên, lập tức ào ào~hút mì sợi, hút tới đầy miệng đều là nước canh, ăn giống như một con heo con không ngẩng đầu lên.
Tống Ngôn Chi quá mệt mỏi, không có khẩu vị gì, vừa ngồi xuống đã cảm giác được cả người mỏi mệt.
Xem ra ngày mai cô phải tìm thời gian muốn đi bệnh viện khám thân thể thử xem.
Ăn một miếng mì, tuy rằng rất thơm, nhưng hương vị nồng đậm vẫn làm cho cô có hơi buồn nôn.
Cô vô thức nói: "Tiểu Bảo, rót cho mẹ ly nước...”
Lời còn chưa dứt, đã ý thức được con trai bây giờ còn đang tức giận với mình, làm sao chịu rót nước cho cô, Tống Ngôn Chi vừa muốn tự mình đứng dậy đi rót nước, Bùi Điềm Điềm đã đứng lên.
Điềm Điềm nói: "Dì Tống, cháu đi rót cho dì.”
Nói xong thì muốn đi.
Nhưng mà cô nhóc còn chưa kịp, một bóng dáng nhỏ đã vọt ra ngoài, vào phòng bếp còn đóng cửa lại, không cho Bùi Điềm Điềm đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.