Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn
Chương 34:
Hồng Diệp Tự Hỏa
03/10/2022
Quản lý Triệu xoa đầu thật mạnh, thở ra, thuật lại cuộc trò chuyện hôm nay với Diệp Mạn cho vợ mình nghe: "....con bé đúng thật là to gan, nhưng con bé cũng nói đúng, Hồng Kỳ năm nay cũng 15 tuổi rồi, vài năm nữa thôi nó sẽ thi đại học, thi đỗ đại học thì tốt, nhưng nếu nó không thi đỗ thì sao? Tôi và bà chỉ có hai chỉ tiêu công việc, nhưng gia đình chúng ta có đến bốn người con… ”
Lời nói này cũng khiến dì Triệu thoáng trầm lặng, nhà bà chỉ có hai chỉ tiêu công việc, nên giao cho đứa nào cũng là một về lớn cần cân nhắc kỹ, nếu không làm thuận lòng thì con cái chúng nó sẽ oán trách.
“Cho nên ông nghĩ thế nào?” Dì Triệu hỏi: "Cùng làm với Tam Ni?”
Quản lý Triệu cũng không hạ được quyết tâm: "Tôi sẽ nghĩ lại."
Sau khi rời đi cũng sẽ không dễ dàng trở về, ở tuổi của ông, muốn rời khỏi nhà máy này cần phải có rất nhiều dũng khí và phải suy nghĩ đắn đo thật kỹ lưỡng.
Dì Triệu rất đau lòng, lại nằm xuống, chậm rãi nói: "Ngủ đi, ngày mai rồi từ từ nghĩ. Tương lai của Tam Ni đang tốt đẹp, tiền đồ phát triển nhưng lại không làm, nhất định trong lòng con bé đã có tính toán. Thực ra, chuyện ở nhà máy, Tam Ni nói cũng đúng, hàng ngày quanh quẩn trong nhà máy thật là nhàm chán..."
"Cho nên bà cũng nghĩ rằng tôi nên hợp tác với con bé sao?” Quản lý Triệu trầm giọng hỏi.
Không ai đáp lại, quản lý Triệu đợi thêm hai phút, chỉ nghe thấy tiếng vợ mình ngáy.
Ông bật cười, giúp dì Triệu kéo chăn bông lên rồi tự mình nằm xuống trong chăn bông ấm áp.
Sáng hôm sau, ngay khi chủ nhiệm Mai bước vào văn phòng, bà liền nhìn thấy bản kế hoạch đặt trên bàn, bà liền nhướng mày ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"
Diệp Mạn mím môi cười: "Cháu sợ bộ trưởng Dương đợi sốt ruột nên tối hôm qua thức khuya viết cho xong. Chủ nhiệm Mai, cô xem có đã được chưa?"
Chủ nhiệm Mai nhìn cô đầy tán thưởng: "Tiểu Diệp, cháu làm việc tích cực và chăm chỉ quá."
Nói xong, chủ nhiệm Mai cầm bản kế hoạch lên xem từ đầu, ngoài hai điểm Diệp Mạn đã đề cập ngày hôm qua, cô còn bổ sung thêm một số chi tiết làm cho toàn bộ kế hoạch trở nên có tính khả thi hơn và có tính chấp hành mạnh hơn rất nhiều.
Ngoài ra, các giải thưởng cũng được sắp xếp, an bài rất tỉ mỉ, chi tiết.
Chỉ có là, cách thuyết phục các nhà máy lớn và liên hệ với giới truyền thông thì cô không có đề cập đến.
Chủ nhiệm Mai chỉ vào cột giải thưởng và nói: "Tiểu Diệp, cháu không đề cập đến nơi phát phần thưởng!"
Diệp Mạn vỗ trán: "Xem cháu này, cháu bận quá nên quên mất, chủ nhiệm Mai, nếu bộ trưởng Dương có hỏi, cô giải thích với bộ trưởng Dương được không?"
Trưa hôm qua cô nói hùng hồn như vậy mà buổi tối lại quên? E là con bé cố tình quên để cho chủ nhiệm là mình làm. Nếu không Diệp Mạn thực hiện hết kế hoạch, chủ nhiệm là bà đây hỏi cái gì cũng không biết, trước mặt bộ trưởng Dương thật xấu hổ mà.
Chủ nhiệm Mai một lần nữa thở dài, Diệp Mạn là một người tốt, hiểu chuyện, tránh được những vấn đề khó, khéo đưa đẩy lại không làm mất lòng người khác. Ban đầu vì chức trách nên mới giúp đỡ cô gái này nhưng không ngờ lại mang đến cho bản thân nhiều điều bất ngờ như vậy.
"Được rồi, Tiểu Diệp, chúng ta hãy đến Liên đoàn Phụ nữ thôi.” Chủ nhiệm Mai gác lại kế hoạch và nói một cách tự tin.
Bộ trưởng Dương đang họp, cả hai ngồi đợi một lúc rồi bà ấy mới quay lại văn phòng.
Sau khi vào phòng làm việc, bộ trưởng Dương đổ nước sôi vào bình tráng men, hớp một hớp rồi nói: "Nhanh như vậy đã làm xong phương án rồi sao?"
"Đồng chí Tiểu Diệp rất tích cực, tối hôm qua cô ấy còn ráng tăng ca làm nốt, bộ trưởng Dương, mời xem." Chủ nhiệm Mai đưa phương án qua.
Bộ trưởng Dương lần đầu tiên nhìn lướt qua số trang, tổng cộng có sáu trang, đầy ắp chữ viết, nét chữ ngay ngắn, xem ra không phải là làm lấy lệ. Bà nghiêm túc đọc kỹ, càng đọc càng chuyên chú.
Mười phút sau, bộ trưởng Dương đặt kế hoạch xuống: "Kế hoạch của đồng chí quả thực khá thú vị, nhưng nó đã bỏ qua một vấn đề, liên đoàn Phụ nữ không có nhiều kinh phí, không thể cung cấp giải thưởng lớn như vậy!"
Ước tính sơ bộ, giải thưởng mà họ cần để trao giải lên tới hàng chục nghìn nhân dân tệ. Hội phụ nữ là một bộ phận yếu kém, nguồn kinh phí được cấp hàng năm thực sự rất hạn chế, nhất là thời điểm cuối năm càng đến gần càng không còn nhiều.
Chủ nhiệm Mai kịp thời nói: "Quản lý Dương, hôm qua tôi cũng đã cân nhắc chuyện này với tiểu Diệp. Các nhà máy địa phương của chúng ta đều sản xuất giải thưởng, các nhà máy lớn khác có thể trợ cấp một ít là có thể giải quyết."
Lời nói này cũng khiến dì Triệu thoáng trầm lặng, nhà bà chỉ có hai chỉ tiêu công việc, nên giao cho đứa nào cũng là một về lớn cần cân nhắc kỹ, nếu không làm thuận lòng thì con cái chúng nó sẽ oán trách.
“Cho nên ông nghĩ thế nào?” Dì Triệu hỏi: "Cùng làm với Tam Ni?”
Quản lý Triệu cũng không hạ được quyết tâm: "Tôi sẽ nghĩ lại."
Sau khi rời đi cũng sẽ không dễ dàng trở về, ở tuổi của ông, muốn rời khỏi nhà máy này cần phải có rất nhiều dũng khí và phải suy nghĩ đắn đo thật kỹ lưỡng.
Dì Triệu rất đau lòng, lại nằm xuống, chậm rãi nói: "Ngủ đi, ngày mai rồi từ từ nghĩ. Tương lai của Tam Ni đang tốt đẹp, tiền đồ phát triển nhưng lại không làm, nhất định trong lòng con bé đã có tính toán. Thực ra, chuyện ở nhà máy, Tam Ni nói cũng đúng, hàng ngày quanh quẩn trong nhà máy thật là nhàm chán..."
"Cho nên bà cũng nghĩ rằng tôi nên hợp tác với con bé sao?” Quản lý Triệu trầm giọng hỏi.
Không ai đáp lại, quản lý Triệu đợi thêm hai phút, chỉ nghe thấy tiếng vợ mình ngáy.
Ông bật cười, giúp dì Triệu kéo chăn bông lên rồi tự mình nằm xuống trong chăn bông ấm áp.
Sáng hôm sau, ngay khi chủ nhiệm Mai bước vào văn phòng, bà liền nhìn thấy bản kế hoạch đặt trên bàn, bà liền nhướng mày ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"
Diệp Mạn mím môi cười: "Cháu sợ bộ trưởng Dương đợi sốt ruột nên tối hôm qua thức khuya viết cho xong. Chủ nhiệm Mai, cô xem có đã được chưa?"
Chủ nhiệm Mai nhìn cô đầy tán thưởng: "Tiểu Diệp, cháu làm việc tích cực và chăm chỉ quá."
Nói xong, chủ nhiệm Mai cầm bản kế hoạch lên xem từ đầu, ngoài hai điểm Diệp Mạn đã đề cập ngày hôm qua, cô còn bổ sung thêm một số chi tiết làm cho toàn bộ kế hoạch trở nên có tính khả thi hơn và có tính chấp hành mạnh hơn rất nhiều.
Ngoài ra, các giải thưởng cũng được sắp xếp, an bài rất tỉ mỉ, chi tiết.
Chỉ có là, cách thuyết phục các nhà máy lớn và liên hệ với giới truyền thông thì cô không có đề cập đến.
Chủ nhiệm Mai chỉ vào cột giải thưởng và nói: "Tiểu Diệp, cháu không đề cập đến nơi phát phần thưởng!"
Diệp Mạn vỗ trán: "Xem cháu này, cháu bận quá nên quên mất, chủ nhiệm Mai, nếu bộ trưởng Dương có hỏi, cô giải thích với bộ trưởng Dương được không?"
Trưa hôm qua cô nói hùng hồn như vậy mà buổi tối lại quên? E là con bé cố tình quên để cho chủ nhiệm là mình làm. Nếu không Diệp Mạn thực hiện hết kế hoạch, chủ nhiệm là bà đây hỏi cái gì cũng không biết, trước mặt bộ trưởng Dương thật xấu hổ mà.
Chủ nhiệm Mai một lần nữa thở dài, Diệp Mạn là một người tốt, hiểu chuyện, tránh được những vấn đề khó, khéo đưa đẩy lại không làm mất lòng người khác. Ban đầu vì chức trách nên mới giúp đỡ cô gái này nhưng không ngờ lại mang đến cho bản thân nhiều điều bất ngờ như vậy.
"Được rồi, Tiểu Diệp, chúng ta hãy đến Liên đoàn Phụ nữ thôi.” Chủ nhiệm Mai gác lại kế hoạch và nói một cách tự tin.
Bộ trưởng Dương đang họp, cả hai ngồi đợi một lúc rồi bà ấy mới quay lại văn phòng.
Sau khi vào phòng làm việc, bộ trưởng Dương đổ nước sôi vào bình tráng men, hớp một hớp rồi nói: "Nhanh như vậy đã làm xong phương án rồi sao?"
"Đồng chí Tiểu Diệp rất tích cực, tối hôm qua cô ấy còn ráng tăng ca làm nốt, bộ trưởng Dương, mời xem." Chủ nhiệm Mai đưa phương án qua.
Bộ trưởng Dương lần đầu tiên nhìn lướt qua số trang, tổng cộng có sáu trang, đầy ắp chữ viết, nét chữ ngay ngắn, xem ra không phải là làm lấy lệ. Bà nghiêm túc đọc kỹ, càng đọc càng chuyên chú.
Mười phút sau, bộ trưởng Dương đặt kế hoạch xuống: "Kế hoạch của đồng chí quả thực khá thú vị, nhưng nó đã bỏ qua một vấn đề, liên đoàn Phụ nữ không có nhiều kinh phí, không thể cung cấp giải thưởng lớn như vậy!"
Ước tính sơ bộ, giải thưởng mà họ cần để trao giải lên tới hàng chục nghìn nhân dân tệ. Hội phụ nữ là một bộ phận yếu kém, nguồn kinh phí được cấp hàng năm thực sự rất hạn chế, nhất là thời điểm cuối năm càng đến gần càng không còn nhiều.
Chủ nhiệm Mai kịp thời nói: "Quản lý Dương, hôm qua tôi cũng đã cân nhắc chuyện này với tiểu Diệp. Các nhà máy địa phương của chúng ta đều sản xuất giải thưởng, các nhà máy lớn khác có thể trợ cấp một ít là có thể giải quyết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.