Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn
Chương 39:
Hồng Diệp Tự Hỏa
05/10/2022
Mặc dù đã thỏa hiệp, nhưng nhìn phóng viên Hùng hình như vẫn không vui lắm, sau khi vào văn phòng, anh ta cố tình lơ đẹp Diệp Mạn, mạnh ai nấy làm rồi thảnh thơi đi pha trà, đọc báo hôm nay, đợi uống hết tách trà, rồi từ từ đặt xuống, ngẩng đầu lườm Diệp Mạn.
Trời đất, cô còn cười được sao!
Lần này phóng viên Hùng thực sự chịu thua, mày trơ ra tỏ vẻ tâm phục khẩu phục.
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, anh ta tức giận nói: "Tôi cho cô mười phút, bắt đầu đếm ngược từ bây giờ!"
“Cảm ơn anh, phóng viên Hùng!” Diệp Mạn vẫn nở một nụ tươi rói, nhưng động tác thì nhanh gọn dứt khoát, cô lôi tài liệu từ trong túi ra đưa đến trước mặt anh ta: “Mời anh xem qua, trang đầu tiên là thông báo về cuộc thi Bảo vệ Quyền và Lợi ích của Phụ nữ và Trẻ em do Hội Liên hiệp Phụ nữ của huyện chúng tôi phát động, trang thứ hai là bảng kế hoạch tổ chức chi tiết của chúng tôi."
Phóng viên Hùng đọc sơ qua thông báo thấy cũng khá ưng ý, là phân phó của Uỷ Ban phụ nữ của các nhà máy, xí nghiệp, hầm mỏ và doanh nghiệp trực thuộc Hội Phụ nữ tổ chức cho các đồng chí trong từng đơn vị tích cực tham gia các hoạt động học tập về Luật Bảo vệ Quyền và Lợi ích của Phụ nữ và Trẻ em và Luật Hôn nhân, các Hội Liên hiệp phụ nữ ở các huyện đã phối hợp sắp xếp chuyện này.
Phóng viên Hùng không biết đã đọc qua bao nhiêu bảng thông báo như thế này trong một năm. Anh ta liếc sơ qua một cái, tỏ vẻ không quan tâm, bỏ thí nó xuống dưới cùng, sau đó cầm bảng kế hoạch tổ chức sự kiện lên coi.
Lúc đầu vẻ mặt còn lờ đờ, nhưng khi đọc đến mặt phía sau, anh ta đột nhiên đổi tư thế ngồi thẳng lưng, tốc độ lật trang cũng chậm đi nhiều.
Sau khi đọc xong bảng kế hoạch tổ chức hoạt động, mười phút đã trôi qua, nhưng không một ai đề cập gì đến nó. Phóng viên Hùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Mạn bằng ánh mắt đằm thắm: "Ai đã làm bảng kế hoạch này?"
Diệp Mạn mỉm cười: "Đây là do Ban Tuyên truyền và Tổ chức của Hội phụ nữ huyện chúng tôi làm."
Phóng viên Hùng chỉ ra chỗ nam giới cũng nên tham gia, các cặp vợ chồng cùng tham gia sẽ được cộng thêm 10 điểm, còn có phần danh sách tài trợ của từng đơn vị: "Tôi nói những mục này là ai nghĩ ra?"
Trong đầu Diệp Mạn chợt lóe lên vài ý nghĩ, cuối cùng quyết định đánh cược một phen: " Là tôi đề ra đó, có vấn đề gì ư?"
“Cô?” Phóng Viên Hùng nhìn Diệp Mạn với vẻ ngờ ngợ không tin lắm, cô còn quá trẻ, rõ ràng là mới bắt đầu đi làm chưa được bao lâu.
Diệp Mạn cười nói: "Phóng viên Hùng, chính vì kế hoạch tổ chức hoạt động này là do tôi viết, cho nên chủ nhiệm Mai mới cử tôi đến đây vì tôi là người hiểu nó nhất."
Phóng viên Hùng không nói tiếp mà thay vào đó hỏi cô: "Bản thảo lần trước Mai Văn Hồng nộp cho tôi là của cô viết à?"
Diệp Mạn gật đầu: "Dạ đúng."
Phóng viên Hùng không nói lời nào, cúi đầu đọc lại một lượt bảng kế hoạch tổ chức hoạt động, càng đọc càng thấy thú vị, hay hơn nhiều mấy cái tiết mục liên hoan văn nghệ, biểu dương bình chọn gì đó của các đơn vị tổ chức hàng năm, hơn nữa sự kiện này còn rất mới mẻ và rất táo bạo, nếu như tổ chức thành công, nó có thể được quảng bá không chỉ ở huyện Trường Vĩnh, mà thậm chí còn có thể lan rộng ra toàn thành phố. Là một phóng viên, anh ta cũng từng được tiếp xúc với nhiều người và nhiều việc hơn người bình thường, tuy đã hơn 30 năm kể từ ngày giải phóng, nhưng có rất nhiều nơi, đặc biệt là những vùng quê xa xôi hẻo lánh vẫn còn những quan niệm đi chậm hơn thời đại hàng chục, hàng trăm năm, ngay cả ở các thành phố cũng không khá hơn là bao, hoàn toàn không thể so sánh với ba tỉnh miền Đông Bắc có mức độ công nghiệp hóa cao nhất.
Chuyện của Diệp Tam Ni hoàn toàn không phải là trường hợp cá biệt trong xã hội ngày nay, chỉ là hầu hết các cô gái đều không có đủ dũng khí để chống lại cha mẹ, chống lại những hủ tục truyền thống lạc hậu.
Trời đất, cô còn cười được sao!
Lần này phóng viên Hùng thực sự chịu thua, mày trơ ra tỏ vẻ tâm phục khẩu phục.
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, anh ta tức giận nói: "Tôi cho cô mười phút, bắt đầu đếm ngược từ bây giờ!"
“Cảm ơn anh, phóng viên Hùng!” Diệp Mạn vẫn nở một nụ tươi rói, nhưng động tác thì nhanh gọn dứt khoát, cô lôi tài liệu từ trong túi ra đưa đến trước mặt anh ta: “Mời anh xem qua, trang đầu tiên là thông báo về cuộc thi Bảo vệ Quyền và Lợi ích của Phụ nữ và Trẻ em do Hội Liên hiệp Phụ nữ của huyện chúng tôi phát động, trang thứ hai là bảng kế hoạch tổ chức chi tiết của chúng tôi."
Phóng viên Hùng đọc sơ qua thông báo thấy cũng khá ưng ý, là phân phó của Uỷ Ban phụ nữ của các nhà máy, xí nghiệp, hầm mỏ và doanh nghiệp trực thuộc Hội Phụ nữ tổ chức cho các đồng chí trong từng đơn vị tích cực tham gia các hoạt động học tập về Luật Bảo vệ Quyền và Lợi ích của Phụ nữ và Trẻ em và Luật Hôn nhân, các Hội Liên hiệp phụ nữ ở các huyện đã phối hợp sắp xếp chuyện này.
Phóng viên Hùng không biết đã đọc qua bao nhiêu bảng thông báo như thế này trong một năm. Anh ta liếc sơ qua một cái, tỏ vẻ không quan tâm, bỏ thí nó xuống dưới cùng, sau đó cầm bảng kế hoạch tổ chức sự kiện lên coi.
Lúc đầu vẻ mặt còn lờ đờ, nhưng khi đọc đến mặt phía sau, anh ta đột nhiên đổi tư thế ngồi thẳng lưng, tốc độ lật trang cũng chậm đi nhiều.
Sau khi đọc xong bảng kế hoạch tổ chức hoạt động, mười phút đã trôi qua, nhưng không một ai đề cập gì đến nó. Phóng viên Hùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Mạn bằng ánh mắt đằm thắm: "Ai đã làm bảng kế hoạch này?"
Diệp Mạn mỉm cười: "Đây là do Ban Tuyên truyền và Tổ chức của Hội phụ nữ huyện chúng tôi làm."
Phóng viên Hùng chỉ ra chỗ nam giới cũng nên tham gia, các cặp vợ chồng cùng tham gia sẽ được cộng thêm 10 điểm, còn có phần danh sách tài trợ của từng đơn vị: "Tôi nói những mục này là ai nghĩ ra?"
Trong đầu Diệp Mạn chợt lóe lên vài ý nghĩ, cuối cùng quyết định đánh cược một phen: " Là tôi đề ra đó, có vấn đề gì ư?"
“Cô?” Phóng Viên Hùng nhìn Diệp Mạn với vẻ ngờ ngợ không tin lắm, cô còn quá trẻ, rõ ràng là mới bắt đầu đi làm chưa được bao lâu.
Diệp Mạn cười nói: "Phóng viên Hùng, chính vì kế hoạch tổ chức hoạt động này là do tôi viết, cho nên chủ nhiệm Mai mới cử tôi đến đây vì tôi là người hiểu nó nhất."
Phóng viên Hùng không nói tiếp mà thay vào đó hỏi cô: "Bản thảo lần trước Mai Văn Hồng nộp cho tôi là của cô viết à?"
Diệp Mạn gật đầu: "Dạ đúng."
Phóng viên Hùng không nói lời nào, cúi đầu đọc lại một lượt bảng kế hoạch tổ chức hoạt động, càng đọc càng thấy thú vị, hay hơn nhiều mấy cái tiết mục liên hoan văn nghệ, biểu dương bình chọn gì đó của các đơn vị tổ chức hàng năm, hơn nữa sự kiện này còn rất mới mẻ và rất táo bạo, nếu như tổ chức thành công, nó có thể được quảng bá không chỉ ở huyện Trường Vĩnh, mà thậm chí còn có thể lan rộng ra toàn thành phố. Là một phóng viên, anh ta cũng từng được tiếp xúc với nhiều người và nhiều việc hơn người bình thường, tuy đã hơn 30 năm kể từ ngày giải phóng, nhưng có rất nhiều nơi, đặc biệt là những vùng quê xa xôi hẻo lánh vẫn còn những quan niệm đi chậm hơn thời đại hàng chục, hàng trăm năm, ngay cả ở các thành phố cũng không khá hơn là bao, hoàn toàn không thể so sánh với ba tỉnh miền Đông Bắc có mức độ công nghiệp hóa cao nhất.
Chuyện của Diệp Tam Ni hoàn toàn không phải là trường hợp cá biệt trong xã hội ngày nay, chỉ là hầu hết các cô gái đều không có đủ dũng khí để chống lại cha mẹ, chống lại những hủ tục truyền thống lạc hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.