Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn
Chương 43:
Hồng Diệp Tự Hỏa
05/10/2022
Diệp Bảo Hoa huýt gió, lảo đảo leo lên dốc, trong tay cầm năm tệ mà hôm nay đã trốn làm đi đánh bài thắng được, tâm trạng cười vui hớn hở.
Khi đi đến góc hẻm, bên cạnh đột nhiên nhào ra một người, dọa cho cậu ta sợ tới mức phải lùi lại vài bước, tới khi nhìn rõ mặt mũi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Trời ơi, chị tư, chị làm cái gì mà xuất quỷ nhập thần vậy? Làm em sợ chết đi được!"
Hôm nay Diệp Mạn không có thời gian tám chuyện tầm phào với cậu ta.
"Hình đâu?"
"Hình... Hình á hả... Hai bữa nay em bận quá, không đến nhà họ Cốc được..." Diệp Bảo Hoa gãi đầu, ngại ngùng nói.
Bận? Diệp Mạn nhìn bộ dạng vô công rỗi nghề của cậu ta, cô không thèm tin mấy cái lời nhảm nhí đó, cái thằng này rõ ràng không để tâm vào chuyện mà cô giao.
Diệp Mạn híp mắt lại nhìn chằm chằm cậu ta vài giây: "Em không sốt ruột à? Nếu đã không sốt ruột, vậy chuyện của em chị không lo nữa."
“Vậy sao được!” Diệp Bảo Hoa lật đật nắm lấy tay Diệp Mạn, khổ sở nói: “Chị tư à, chị không thể không lo cho em được, nếu không thì em tiêu đời mất!”
Diệp Mạn bỏ tay cậu ta ra, nhếch môi châm chọc: "Em bị người nhà họ Cốc nắm được thóp gì à?”
Diệp Bảo Hoa đột nhiên trừng to con mắt, kinh ngạc nhìn cô: "Chị ... Chị nghe được ở đâu vậy?"
Diệp Mạn cười khinh một cái: “Cái này còn cần phải nghe người ta nói ư? Cha mẹ trước giờ luôn yêu thương em, cho dù biết em và Cốc Tiểu Mẫn đã hùa nhau lừa gạt gia đình thì quá lắm cũng chỉ đánh em vài cái là xong chuyện. Vậy em tại sao lại không dám nói cho cha mẹ? Sợ họ không đồng ý mối hôn sự của em và Cốc Tiểu Mẫn ư? Nếu em thật sự thích Cốc Tiểu Mẫn đến như vậy, thì hãy nói Cốc Tiểu Mẫn đi đăng ký với em đi. Nếu hai em nhất quyết muốn kết hôn, thì cha mẹ cô ta đến cuối cũng không thể làm được gì! Nhưng em lại ba lần bốn lượt muốn đẩy chị vào con đường đó để làm gì?"
"Chị tư..." Diệp Bảo Hoa lúng túng nhìn cô, có vẻ như không ngờ đến người trước giờ luôn chịu khó nhẫn nhục như Diệp Mạn lại thâm sâu như vậy.
Diệp Mạn giơ tay ra hiệu cậu không cần nói: "Ô, chị nói sai rồi, người muốn kéo chị vào con đường đó là nhà họ Cốc mới đúng, em chỉ là đồng lõa thôi, đúng chứ?"
“Đúng, chị tư, em cũng không muốn thế, là do bọn họ ép em.” Diệp Bảo Hoa gật đầu lia lịa.
Diệp Mạn nhướng mi nhìn cậu: "Vậy bọn họ đã nắm được thóp gì mà có thể uy hiếp em? Em phải nói cho chị biết, nếu không thì chị giúp em kiểu gì? Em đừng lo lắng quá, chị sẽ đi kiện, kiện sớm thì sẽ không đến nông nổi này!”
Diệp Bảo Hoa gãi đầu ấp úng nói: "Họ vô tình chụp được ảnh em và Cốc Tiểu Mẫn... hôn nhau!"
“Em cưỡng hôn cô ta?” Diệp Mạn hỏi.
Diệp Bảo Hoa lật đật lắc đầu: "Không có, là cô ta tự nguyện."
“Nếu đã là yêu đương bình thường thì nhà bọn họ dựa vào đâu mà uy hiếp em? Diệp Mạn nhướng mày.
Diệp Bảo Hoa chua xót nói: "Góc chụp của nó rất xảo trá, giống như em đang cưỡng bức Cốc Tiểu Mẫn vậy, em sợ bọn họ lấy tấm hình đó đi báo cảnh sát. Chị tư, chị không phải không biết, năm ngoái cái anh chàng ở phía sau sân nhà mình ớ, anh đó chỉ mới chặn con gái người ta chọc ghẹo mấy câu thôi đã bị bắt và bị kết án hơn mười năm, nếu họ mà đi báo cảnh sát là coi như em xong đời luôn!"
Diệp Mạn gật đầu: "Đúng vậy, mối lo ngại của em rất có lý."
Diệp Bảo Hoa nhận được sự ủng hộ và trở nên tự tin hơn: "Đúng vậy, em cũng không dám mạo hiểm.”
Diệp Mạn liếc cậu ta một cái, đột nhiên đổi giọng: "Máy ảnh bây giờ rất hiếm, lại trùng hợp chụp được hình thân mật của em và Cốc Tiểu Mẫn như vậy, hơn nữa tấm hình đó lại trùng hợp nằm trong tay của người nhà học Cốc, em thực tin rằng trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
“Chị tư, ý của chị là chuyện này không phải trùng hợp sao?” Diệp Bảo Hoa ngập ngừng hỏi.
Diệp Mạn tủm tỉm nhìn cậu ta: ‘Vậy phải hỏi em rồi!”
Kẻ ngốc cũng biết đây chính là do người nhà họ Cốc dàn dựng nên. Diệp Bảo Hoa bình thường nhìn rất là khôn lanh, nhưng thực ra trong đầu toàn là bã đậu, bị gái dụ gì cũng tin.
Khi đi đến góc hẻm, bên cạnh đột nhiên nhào ra một người, dọa cho cậu ta sợ tới mức phải lùi lại vài bước, tới khi nhìn rõ mặt mũi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Trời ơi, chị tư, chị làm cái gì mà xuất quỷ nhập thần vậy? Làm em sợ chết đi được!"
Hôm nay Diệp Mạn không có thời gian tám chuyện tầm phào với cậu ta.
"Hình đâu?"
"Hình... Hình á hả... Hai bữa nay em bận quá, không đến nhà họ Cốc được..." Diệp Bảo Hoa gãi đầu, ngại ngùng nói.
Bận? Diệp Mạn nhìn bộ dạng vô công rỗi nghề của cậu ta, cô không thèm tin mấy cái lời nhảm nhí đó, cái thằng này rõ ràng không để tâm vào chuyện mà cô giao.
Diệp Mạn híp mắt lại nhìn chằm chằm cậu ta vài giây: "Em không sốt ruột à? Nếu đã không sốt ruột, vậy chuyện của em chị không lo nữa."
“Vậy sao được!” Diệp Bảo Hoa lật đật nắm lấy tay Diệp Mạn, khổ sở nói: “Chị tư à, chị không thể không lo cho em được, nếu không thì em tiêu đời mất!”
Diệp Mạn bỏ tay cậu ta ra, nhếch môi châm chọc: "Em bị người nhà họ Cốc nắm được thóp gì à?”
Diệp Bảo Hoa đột nhiên trừng to con mắt, kinh ngạc nhìn cô: "Chị ... Chị nghe được ở đâu vậy?"
Diệp Mạn cười khinh một cái: “Cái này còn cần phải nghe người ta nói ư? Cha mẹ trước giờ luôn yêu thương em, cho dù biết em và Cốc Tiểu Mẫn đã hùa nhau lừa gạt gia đình thì quá lắm cũng chỉ đánh em vài cái là xong chuyện. Vậy em tại sao lại không dám nói cho cha mẹ? Sợ họ không đồng ý mối hôn sự của em và Cốc Tiểu Mẫn ư? Nếu em thật sự thích Cốc Tiểu Mẫn đến như vậy, thì hãy nói Cốc Tiểu Mẫn đi đăng ký với em đi. Nếu hai em nhất quyết muốn kết hôn, thì cha mẹ cô ta đến cuối cũng không thể làm được gì! Nhưng em lại ba lần bốn lượt muốn đẩy chị vào con đường đó để làm gì?"
"Chị tư..." Diệp Bảo Hoa lúng túng nhìn cô, có vẻ như không ngờ đến người trước giờ luôn chịu khó nhẫn nhục như Diệp Mạn lại thâm sâu như vậy.
Diệp Mạn giơ tay ra hiệu cậu không cần nói: "Ô, chị nói sai rồi, người muốn kéo chị vào con đường đó là nhà họ Cốc mới đúng, em chỉ là đồng lõa thôi, đúng chứ?"
“Đúng, chị tư, em cũng không muốn thế, là do bọn họ ép em.” Diệp Bảo Hoa gật đầu lia lịa.
Diệp Mạn nhướng mi nhìn cậu: "Vậy bọn họ đã nắm được thóp gì mà có thể uy hiếp em? Em phải nói cho chị biết, nếu không thì chị giúp em kiểu gì? Em đừng lo lắng quá, chị sẽ đi kiện, kiện sớm thì sẽ không đến nông nổi này!”
Diệp Bảo Hoa gãi đầu ấp úng nói: "Họ vô tình chụp được ảnh em và Cốc Tiểu Mẫn... hôn nhau!"
“Em cưỡng hôn cô ta?” Diệp Mạn hỏi.
Diệp Bảo Hoa lật đật lắc đầu: "Không có, là cô ta tự nguyện."
“Nếu đã là yêu đương bình thường thì nhà bọn họ dựa vào đâu mà uy hiếp em? Diệp Mạn nhướng mày.
Diệp Bảo Hoa chua xót nói: "Góc chụp của nó rất xảo trá, giống như em đang cưỡng bức Cốc Tiểu Mẫn vậy, em sợ bọn họ lấy tấm hình đó đi báo cảnh sát. Chị tư, chị không phải không biết, năm ngoái cái anh chàng ở phía sau sân nhà mình ớ, anh đó chỉ mới chặn con gái người ta chọc ghẹo mấy câu thôi đã bị bắt và bị kết án hơn mười năm, nếu họ mà đi báo cảnh sát là coi như em xong đời luôn!"
Diệp Mạn gật đầu: "Đúng vậy, mối lo ngại của em rất có lý."
Diệp Bảo Hoa nhận được sự ủng hộ và trở nên tự tin hơn: "Đúng vậy, em cũng không dám mạo hiểm.”
Diệp Mạn liếc cậu ta một cái, đột nhiên đổi giọng: "Máy ảnh bây giờ rất hiếm, lại trùng hợp chụp được hình thân mật của em và Cốc Tiểu Mẫn như vậy, hơn nữa tấm hình đó lại trùng hợp nằm trong tay của người nhà học Cốc, em thực tin rằng trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
“Chị tư, ý của chị là chuyện này không phải trùng hợp sao?” Diệp Bảo Hoa ngập ngừng hỏi.
Diệp Mạn tủm tỉm nhìn cậu ta: ‘Vậy phải hỏi em rồi!”
Kẻ ngốc cũng biết đây chính là do người nhà họ Cốc dàn dựng nên. Diệp Bảo Hoa bình thường nhìn rất là khôn lanh, nhưng thực ra trong đầu toàn là bã đậu, bị gái dụ gì cũng tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.