Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn
Chương 7: Không Kết Hôn 1
Hồng Diệp Tự Hỏa
26/09/2022
Mới hôm qua vừa đồng ý ngon lành, vậy mà hôm nay đã lật lọng.
Còn dùng hai từ “thông cảm” để áp chế cô, cứ như cô không chịu đồng ý thì chính là không biết thông cảm cho Mao Xảo Vân vậy. Nhưng còn ai sẽ thông cảm cho cô?
Ở một độ tuổi xinh đẹp như hoa lại bị người nhà ép gả cho một người đàn ông vừa bị hủy đi dung mạo lại còn đã từng kết hôn.
Ngọn lửa giận trong lòng Diệp Mạn đột nhiên nổi lên, những lời nói thế này ở đời trước cô đã nghe qua rất nhiều lần. Khi cô muốn ly hôn, Cốc Tiểu Mẫn ở nhà làm loạn, Mao Xảo Vân cũng kêu cô nhẫn nhịn, thông cảm cho người nhà mẹ đẻ, đừng làm cho cha mẹ anh chị em trong nhà rước thêm phiền phức.
Hít sâu một hơi, khuôn mặt của Diệp Mạn cười như không cười nói: “Nếu đã không có tiền vậy thì cứ chờ một chút đi, hôn sự của con và em trai đều phải làm, cũng tốn không ít tiền, áp lực của cha mẹ là rất lớn, con có thể hiểu.”
Mao Xảo Vân trừng to mắt, cái này, nếu cô thật sự biết thông cảm cho cha mẹ, không phải là nên nói không cần tiền sao?
“Cái con bé này, con đang nói cái gì vậy. Chúng ta đã bàn bạc xong xuôi với người nhà họ Cốc rồi, sao có thể tùy tiện nói đổi là đổi được!” Mao Xảo Vân tức giận trừng mắt nhìn Diệp Mạn.
Diệp Mạn gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: “Không có việc gì, bọn con có thể đính hôn trước, còn việc kết hôn thì sau một hai năm nữa tính cũng được. Nếu mẹ ngại ra mặt nói với họ, con có thể thay mọi người đến nói chuyện với người nhà họ Cốc.”
Mao Xảo Vân bị chặn miệng đến mức đỏ hết cả mặt, bà nhẫn nại dỗ dành cô: “Cha mẹ có thể chờ được, nhưng bụng của Tiểu Mẫn không chờ được nha! Cái con bé này, con nói bừa cái gì vậy? Được rồi, mẹ biết con chịu ủy khuất, chờ cha mẹ có tiền, mẹ sẽ bù lại cho con, vậy có được không?”
“Không được, thiếu một phần tiền thì con cũng sẽ không bước khỏi cái nhà này một bước!” Diệp Mạn thẳng thừng từ chối, bày tỏ rõ ràng, không có tiền thì cô nhất quyết không chịu gả chồng.
Mao Xảo Vân thiếu chút nữa tức giận đến mức nổ tung, rất muốn bùng phát, nhưng khi bà nhìn đến dáng vẻ bình tĩnh đến cực điểm của Diệp Mạn, ngọn lửa này không có cách nào phát ra.
Bà tức giận đẩy sầm cửa ra, cánh cửa gỗ đập vào phía trên khung cửa, phát ra một tiếng đùng thật to.
Diệp Quốc Minh nghe thấy tiếng động, nhíu mày nói: “Bà nhẹ nhàng thôi, đừng có mà đập hư cái cửa.”
Mao Xảo Vân tức giận đùng đùng ngồi ở trước mặt ông, chỉ vào phòng của Diệp Mạn, khóc lóc kể lể nói: “Tôi đã tạo nghiệt cái gì mà sinh ra một đống đòi nợ như vậy, không có một đứa nào làm tôi bớt lo được. Ông nghe xem con bé vừa nói cái gì, thiếu một phần tiền thì không gả! Một tay tôi khổ cực hốt nước tiểu dọn phân nuôi con bé lớn đến chừng này, nay nó lại bức tôi như vậy! Cuộc sống này thật khổ quá mà…”
Diệp Quốc Minh cũng liếc mắt nhìn phòng của Diệp Mạn một cái, ông cũng rất bực bội, nhưng con gái đã lớn, người làm cha như ông cũng không dám nói quá nhiều.
“Được rồi, khóc cái gì mà khóc, con bé muốn đập nồi bán sắt thì nghĩ cách làm ra cho con bé là được!”
Diệp Mạn ở trong phòng nghe được lời này liền bĩu môi, lời này rõ ràng là nói cho cô nghe. Hai vợ chồng này, một người diễn vai phản diện, một người diễn đến nỗi mặt đỏ, còn than thở khóc lóc bán thảm, kẻ xướng người họa, còn không phải là muốn cô chịu việc không cần tiền sao?
Nhưng dựa vào cái gì? Những đồng tiền đó đều là cô đi làm kiếm được, cô chỉ là lấy tiền của mình về mà thôi.
Diệp Mạn tắt đèn, nằm lên giường trùm chăn ngủ.
Hai vợ chồng Mao Xảo Vân diễn cả nửa ngày, mãi không thấy Diệp Mạn có động tĩnh gì, vừa bực vừa tức. Quay trở lại phòng ngủ, Mao Xảo Vân vẫn còn đang oán giận: “Đứa con thứ ba này đúng là nuôi con người ta trong nhà mình, còn chưa gả chồng đã ép bức chính cha mẹ của mình, ra sức hướng về nhà chồng, nếu sớm biết rằng nó là như thế này, lúc trước tôi đã không sinh nó ra.”
Diệp Quốc Minh nghe đến không kiên nhẫn: “Được rồi, đừng có nói nữa, đưa tiền cho nó đi, rồi mau chóng làm hôn sự, bụng của Tiểu Mẫn không có chờ được nữa.”
Bằng không lại qua hai tháng nữa, bụng Cốc Tiểu Mẫn lớn lên, mọi người đều sẽ biết chuyện này. Dù bọn họ không vội làm nhưng người phía nhà họ Cốc cũng không có khả năng đồng ý.
Nghĩ đến đứa con trai và đứa cháu chưa ra đời, Mao Xảo Vân cho dù không vui cũng chỉ có thể đồng ý, ngay sáng hôm sau liền đưa tiền cho Diệp Mạn.
Còn dùng hai từ “thông cảm” để áp chế cô, cứ như cô không chịu đồng ý thì chính là không biết thông cảm cho Mao Xảo Vân vậy. Nhưng còn ai sẽ thông cảm cho cô?
Ở một độ tuổi xinh đẹp như hoa lại bị người nhà ép gả cho một người đàn ông vừa bị hủy đi dung mạo lại còn đã từng kết hôn.
Ngọn lửa giận trong lòng Diệp Mạn đột nhiên nổi lên, những lời nói thế này ở đời trước cô đã nghe qua rất nhiều lần. Khi cô muốn ly hôn, Cốc Tiểu Mẫn ở nhà làm loạn, Mao Xảo Vân cũng kêu cô nhẫn nhịn, thông cảm cho người nhà mẹ đẻ, đừng làm cho cha mẹ anh chị em trong nhà rước thêm phiền phức.
Hít sâu một hơi, khuôn mặt của Diệp Mạn cười như không cười nói: “Nếu đã không có tiền vậy thì cứ chờ một chút đi, hôn sự của con và em trai đều phải làm, cũng tốn không ít tiền, áp lực của cha mẹ là rất lớn, con có thể hiểu.”
Mao Xảo Vân trừng to mắt, cái này, nếu cô thật sự biết thông cảm cho cha mẹ, không phải là nên nói không cần tiền sao?
“Cái con bé này, con đang nói cái gì vậy. Chúng ta đã bàn bạc xong xuôi với người nhà họ Cốc rồi, sao có thể tùy tiện nói đổi là đổi được!” Mao Xảo Vân tức giận trừng mắt nhìn Diệp Mạn.
Diệp Mạn gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: “Không có việc gì, bọn con có thể đính hôn trước, còn việc kết hôn thì sau một hai năm nữa tính cũng được. Nếu mẹ ngại ra mặt nói với họ, con có thể thay mọi người đến nói chuyện với người nhà họ Cốc.”
Mao Xảo Vân bị chặn miệng đến mức đỏ hết cả mặt, bà nhẫn nại dỗ dành cô: “Cha mẹ có thể chờ được, nhưng bụng của Tiểu Mẫn không chờ được nha! Cái con bé này, con nói bừa cái gì vậy? Được rồi, mẹ biết con chịu ủy khuất, chờ cha mẹ có tiền, mẹ sẽ bù lại cho con, vậy có được không?”
“Không được, thiếu một phần tiền thì con cũng sẽ không bước khỏi cái nhà này một bước!” Diệp Mạn thẳng thừng từ chối, bày tỏ rõ ràng, không có tiền thì cô nhất quyết không chịu gả chồng.
Mao Xảo Vân thiếu chút nữa tức giận đến mức nổ tung, rất muốn bùng phát, nhưng khi bà nhìn đến dáng vẻ bình tĩnh đến cực điểm của Diệp Mạn, ngọn lửa này không có cách nào phát ra.
Bà tức giận đẩy sầm cửa ra, cánh cửa gỗ đập vào phía trên khung cửa, phát ra một tiếng đùng thật to.
Diệp Quốc Minh nghe thấy tiếng động, nhíu mày nói: “Bà nhẹ nhàng thôi, đừng có mà đập hư cái cửa.”
Mao Xảo Vân tức giận đùng đùng ngồi ở trước mặt ông, chỉ vào phòng của Diệp Mạn, khóc lóc kể lể nói: “Tôi đã tạo nghiệt cái gì mà sinh ra một đống đòi nợ như vậy, không có một đứa nào làm tôi bớt lo được. Ông nghe xem con bé vừa nói cái gì, thiếu một phần tiền thì không gả! Một tay tôi khổ cực hốt nước tiểu dọn phân nuôi con bé lớn đến chừng này, nay nó lại bức tôi như vậy! Cuộc sống này thật khổ quá mà…”
Diệp Quốc Minh cũng liếc mắt nhìn phòng của Diệp Mạn một cái, ông cũng rất bực bội, nhưng con gái đã lớn, người làm cha như ông cũng không dám nói quá nhiều.
“Được rồi, khóc cái gì mà khóc, con bé muốn đập nồi bán sắt thì nghĩ cách làm ra cho con bé là được!”
Diệp Mạn ở trong phòng nghe được lời này liền bĩu môi, lời này rõ ràng là nói cho cô nghe. Hai vợ chồng này, một người diễn vai phản diện, một người diễn đến nỗi mặt đỏ, còn than thở khóc lóc bán thảm, kẻ xướng người họa, còn không phải là muốn cô chịu việc không cần tiền sao?
Nhưng dựa vào cái gì? Những đồng tiền đó đều là cô đi làm kiếm được, cô chỉ là lấy tiền của mình về mà thôi.
Diệp Mạn tắt đèn, nằm lên giường trùm chăn ngủ.
Hai vợ chồng Mao Xảo Vân diễn cả nửa ngày, mãi không thấy Diệp Mạn có động tĩnh gì, vừa bực vừa tức. Quay trở lại phòng ngủ, Mao Xảo Vân vẫn còn đang oán giận: “Đứa con thứ ba này đúng là nuôi con người ta trong nhà mình, còn chưa gả chồng đã ép bức chính cha mẹ của mình, ra sức hướng về nhà chồng, nếu sớm biết rằng nó là như thế này, lúc trước tôi đã không sinh nó ra.”
Diệp Quốc Minh nghe đến không kiên nhẫn: “Được rồi, đừng có nói nữa, đưa tiền cho nó đi, rồi mau chóng làm hôn sự, bụng của Tiểu Mẫn không có chờ được nữa.”
Bằng không lại qua hai tháng nữa, bụng Cốc Tiểu Mẫn lớn lên, mọi người đều sẽ biết chuyện này. Dù bọn họ không vội làm nhưng người phía nhà họ Cốc cũng không có khả năng đồng ý.
Nghĩ đến đứa con trai và đứa cháu chưa ra đời, Mao Xảo Vân cho dù không vui cũng chỉ có thể đồng ý, ngay sáng hôm sau liền đưa tiền cho Diệp Mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.