Thập Niên 80 Chồng Cưng Chiều Vợ Vừa Tham Vừa Hung
Chương 17: Đừng Về Đây Nữa
Tri Nhất Ngô Tâm
04/08/2024
Phương Thu vội vàng bò dậy khỏi mặt đất nhưng không phải vì con trai, mà là thò tay chụp lấy sổ tiết kiệm Thẩm Thành Hòa đang cầm trên tay.
Nhưng Thẩm Thành Hòa cũng phản ứng rất nhanh.
Chỉ khổ cho mảnh giấy nhỏ này "xoẹt", trực tiếp bị xé làm đôi.
Lần này công bằng rồi.
"Phương Thu!"
Lần này chờ Phương Thu không phải là một cái tát, mà là một cú đánh thẳng mặt, Thẩm Thành Hòa cầm búa gia dụng bên cạnh đập thẳng vào đầu Phương Thu.
"Thẩm Thành Hòa!" Thư Bán Mộng vội vàng hét lên.
Không phải cô lo lắng cho Phương Thu, mà là nếu Phương Thu thực sự xảy ra chuyện gì, đợi nhà họ Thẩm tỉnh táo lại, nhất định sẽ tìm cô gây phiền phức, cô thì không sao nhưng Bán Lỗi, Bán Thiên còn nhỏ, cô không muốn làm tuyệt tình như vậy.
Cũng chính tiếng hét này khiến Thẩm Thành Hòa mất tập trung, động tác trên tay khựng lại, tạo cơ hội cho Phương Thu, giơ tay lên đỡ nhưng dù vậy, búa gia dụng vẫn cứa vào mũi Phương Thu.
Mũi Phương Thu lập tức chảy máu, lần này đau đến mức chị ta không còn quan tâm đến sổ tiết kiệm nữa hét lên "oai oái".
"Mẹ."
Thẩm Hạo vội vàng đỡ lấy Phương Thu.
Đối với đứa con trai này Phương Thu đã hoàn toàn hết lời rồi.
Con trai ngốc của mẹ ơi, rốt cuộc con đứng về phía nào vậy?
"Cút! Cút hết cho tôi!"
Quả nhiên, nhìn thấy hai mẹ con họ lại thương xót nhau như vậy, Thẩm Thành Hòa tức đến đỏ cả mắt.
"Được, chúng ta đi, sau này dù anh có gọi tôi về, tôi cũng không về." Phương Thu buông một câu ngoan độc, rồi dẫn Thẩm Hạo đi ra ngoài.
Mọi người đương nhiên nhường đường cho chị ta.
Lúc Phương Thu đi ngang qua Thư Bán Mộng, còn không quên trừng mắt nhìn cô một cái thật dữ.
Người phụ nữ này, đúng là không biết kiềm chế.
Phải biết rằng trong nguyên tác, nguyên chủ bị bỏ thuốc, sau khi mất đi sự trong trắng, còn bị hai mẹ con họ lôi ra ngoài diễu phố.
Diễu phố!
Không phải chỉ đơn giản là đi vòng quanh một vòng là xong.
Đó hẳn là mấy giờ dài nhất trong cuộc đời nguyên chủ, không chỉ bị ném rau cải, trứng thối, thậm chí còn có cả gạch đá, đến nỗi bị đánh vỡ đầu chảy máu, còn bị người ta gán cho cái danh "giày rách."
Phải biết rằng cha cô ta, Thư Kiến Nghiệp, là một anh hùng!
Con của một anh hùng nhưng lại bị hai mẹ con họ vu oan giá họa, triệt để trở thành một chiếc "giày rách" mà người người đều muốn đánh.
Lúc đó, khi cô lật sách, chỉ thấy nguyên chủ đáng đời nhưng sau khi đích thân trải qua, mới cảm nhận được lúc đó trong lòng cô ta sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực đến mức nào...
Ngoài ra, trong truyện còn đề cập đến việc nguyên chủ mệt mỏi kiệt sức trở về nhà, bị hai đứa em trai chỉ thẳng mũi mắng, điều này cũng khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng, lựa chọn treo cổ tự vẫn!
Không biết Thư Kiến Nghiệp biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào?
Lòng tốt của ông ấ, không hề mang lại bất kỳ sự bảo vệ nào cho con cái mình, mà chỉ trải cho con cái ông ấy một con đường cụt.
Mặc dù sau này Thẩm Thành Tiêu cũng cưới cô nhưng có những chuyện, dù có lau thế nào cũng không sạch được.
Trước đây, cô luôn cảm thấy nguyên chủ ngoại tình là không nên nhưng bây giờ đích thân trải qua một lần, cô lại thấy, cô ta khao khát sự ấm áp và yêu thương đến nhường nào.
Mặc dù người đàn ông xa lạ đó chỉ có thể mang lại cho cô ta niềm vui trong chốc lát nhưng ít nhất cô ta cũng được vui vẻ phải không?
Thư Bán Mộng mỉm cười đáp lại Phương Thu.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, bây giờ cô sẽ bảo vệ hai đứa em trai của nguyên chủ, cô sẽ nhanh chóng đưa chúng rời khỏi đây, để chúng có thể quên đi mọi chuyện ở đây, sống một cuộc sống bình thường.
Ngược lại, Phương Thu, tưởng rằng Thư Bán Mộng cố tình chế giễu chị ta, trong lòng càng thêm căm hận.
Còn Thẩm Hạo, càng ghi hết mọi tội lỗi lên đầu Thư Bán Mộng, chính cô đã làm đổ cốc sữa đó, nếu không thì hôm nay người mất mặt sẽ không phải là cả nhà họ.
Chỉ là không ai biết được suy nghĩ của họ, dưới sự chú ý của mọi người, hai người chỉ có thể rời đi trong sự bẽ bàng.
Đợi họ đi rồi, Thư Bán Mộng lại nói: "Thẩm Thành Hòa, tốt nhất anh nên mang hết những thứ có giá trị trong nhà đi, nếu không lại xảy ra chuyện như thế này nữa, tôi sợ tôi không nói rõ được."
"Yên tâm, nhà họ Thẩm có chuyện gì, tôi cũng sẽ không đổ lỗi cho các người."
Thẩm Thành Hòa thở phào nhẹ nhõm, thực ra anh ta cũng biết, hôm nay may mà có Thư Bán Mộng nhưng cũng chính vì Thư Bán Mộng, mà cả nhà họ mới náo loạn đến mức này.
"Vậy thì tốt nhưng trước khi chia nhà, tôi thấy anh và em trai anh tốt nhất đừng về đây nữa."
Nghe Thư Bán Mộng nói vậy, mọi người đều thấy có lý, nhà họ Thẩm vốn định sau khi Thẩm Hạo tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người, cấp trên mới quyết định cho họ ở chung.
Bây giờ hai nhà đã thành ra như vậy, ở chung nữa thì không tiện, huống hồ Thẩm Thành Hòa và Thẩm Thành Tiêu đều là hai người đàn ông trưởng thành, hơn nữa, đều là những gã trai độc thân quá lứa!
Nhưng Thẩm Thành Hòa cũng phản ứng rất nhanh.
Chỉ khổ cho mảnh giấy nhỏ này "xoẹt", trực tiếp bị xé làm đôi.
Lần này công bằng rồi.
"Phương Thu!"
Lần này chờ Phương Thu không phải là một cái tát, mà là một cú đánh thẳng mặt, Thẩm Thành Hòa cầm búa gia dụng bên cạnh đập thẳng vào đầu Phương Thu.
"Thẩm Thành Hòa!" Thư Bán Mộng vội vàng hét lên.
Không phải cô lo lắng cho Phương Thu, mà là nếu Phương Thu thực sự xảy ra chuyện gì, đợi nhà họ Thẩm tỉnh táo lại, nhất định sẽ tìm cô gây phiền phức, cô thì không sao nhưng Bán Lỗi, Bán Thiên còn nhỏ, cô không muốn làm tuyệt tình như vậy.
Cũng chính tiếng hét này khiến Thẩm Thành Hòa mất tập trung, động tác trên tay khựng lại, tạo cơ hội cho Phương Thu, giơ tay lên đỡ nhưng dù vậy, búa gia dụng vẫn cứa vào mũi Phương Thu.
Mũi Phương Thu lập tức chảy máu, lần này đau đến mức chị ta không còn quan tâm đến sổ tiết kiệm nữa hét lên "oai oái".
"Mẹ."
Thẩm Hạo vội vàng đỡ lấy Phương Thu.
Đối với đứa con trai này Phương Thu đã hoàn toàn hết lời rồi.
Con trai ngốc của mẹ ơi, rốt cuộc con đứng về phía nào vậy?
"Cút! Cút hết cho tôi!"
Quả nhiên, nhìn thấy hai mẹ con họ lại thương xót nhau như vậy, Thẩm Thành Hòa tức đến đỏ cả mắt.
"Được, chúng ta đi, sau này dù anh có gọi tôi về, tôi cũng không về." Phương Thu buông một câu ngoan độc, rồi dẫn Thẩm Hạo đi ra ngoài.
Mọi người đương nhiên nhường đường cho chị ta.
Lúc Phương Thu đi ngang qua Thư Bán Mộng, còn không quên trừng mắt nhìn cô một cái thật dữ.
Người phụ nữ này, đúng là không biết kiềm chế.
Phải biết rằng trong nguyên tác, nguyên chủ bị bỏ thuốc, sau khi mất đi sự trong trắng, còn bị hai mẹ con họ lôi ra ngoài diễu phố.
Diễu phố!
Không phải chỉ đơn giản là đi vòng quanh một vòng là xong.
Đó hẳn là mấy giờ dài nhất trong cuộc đời nguyên chủ, không chỉ bị ném rau cải, trứng thối, thậm chí còn có cả gạch đá, đến nỗi bị đánh vỡ đầu chảy máu, còn bị người ta gán cho cái danh "giày rách."
Phải biết rằng cha cô ta, Thư Kiến Nghiệp, là một anh hùng!
Con của một anh hùng nhưng lại bị hai mẹ con họ vu oan giá họa, triệt để trở thành một chiếc "giày rách" mà người người đều muốn đánh.
Lúc đó, khi cô lật sách, chỉ thấy nguyên chủ đáng đời nhưng sau khi đích thân trải qua, mới cảm nhận được lúc đó trong lòng cô ta sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực đến mức nào...
Ngoài ra, trong truyện còn đề cập đến việc nguyên chủ mệt mỏi kiệt sức trở về nhà, bị hai đứa em trai chỉ thẳng mũi mắng, điều này cũng khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng, lựa chọn treo cổ tự vẫn!
Không biết Thư Kiến Nghiệp biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào?
Lòng tốt của ông ấ, không hề mang lại bất kỳ sự bảo vệ nào cho con cái mình, mà chỉ trải cho con cái ông ấy một con đường cụt.
Mặc dù sau này Thẩm Thành Tiêu cũng cưới cô nhưng có những chuyện, dù có lau thế nào cũng không sạch được.
Trước đây, cô luôn cảm thấy nguyên chủ ngoại tình là không nên nhưng bây giờ đích thân trải qua một lần, cô lại thấy, cô ta khao khát sự ấm áp và yêu thương đến nhường nào.
Mặc dù người đàn ông xa lạ đó chỉ có thể mang lại cho cô ta niềm vui trong chốc lát nhưng ít nhất cô ta cũng được vui vẻ phải không?
Thư Bán Mộng mỉm cười đáp lại Phương Thu.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, bây giờ cô sẽ bảo vệ hai đứa em trai của nguyên chủ, cô sẽ nhanh chóng đưa chúng rời khỏi đây, để chúng có thể quên đi mọi chuyện ở đây, sống một cuộc sống bình thường.
Ngược lại, Phương Thu, tưởng rằng Thư Bán Mộng cố tình chế giễu chị ta, trong lòng càng thêm căm hận.
Còn Thẩm Hạo, càng ghi hết mọi tội lỗi lên đầu Thư Bán Mộng, chính cô đã làm đổ cốc sữa đó, nếu không thì hôm nay người mất mặt sẽ không phải là cả nhà họ.
Chỉ là không ai biết được suy nghĩ của họ, dưới sự chú ý của mọi người, hai người chỉ có thể rời đi trong sự bẽ bàng.
Đợi họ đi rồi, Thư Bán Mộng lại nói: "Thẩm Thành Hòa, tốt nhất anh nên mang hết những thứ có giá trị trong nhà đi, nếu không lại xảy ra chuyện như thế này nữa, tôi sợ tôi không nói rõ được."
"Yên tâm, nhà họ Thẩm có chuyện gì, tôi cũng sẽ không đổ lỗi cho các người."
Thẩm Thành Hòa thở phào nhẹ nhõm, thực ra anh ta cũng biết, hôm nay may mà có Thư Bán Mộng nhưng cũng chính vì Thư Bán Mộng, mà cả nhà họ mới náo loạn đến mức này.
"Vậy thì tốt nhưng trước khi chia nhà, tôi thấy anh và em trai anh tốt nhất đừng về đây nữa."
Nghe Thư Bán Mộng nói vậy, mọi người đều thấy có lý, nhà họ Thẩm vốn định sau khi Thẩm Hạo tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người, cấp trên mới quyết định cho họ ở chung.
Bây giờ hai nhà đã thành ra như vậy, ở chung nữa thì không tiện, huống hồ Thẩm Thành Hòa và Thẩm Thành Tiêu đều là hai người đàn ông trưởng thành, hơn nữa, đều là những gã trai độc thân quá lứa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.