Thập Niên 80: Chồng Mới Cưới Vô Sinh, Vậy Mà Tôi Lại Mang Thai
Chương 3: Đêm Tân Hôn, Người Chồng Thực Vật Bị Tôi Hôn Tỉnh 3
Lục Tứ Nhi
30/12/2024
"Không được cởi ra, đây là quy tắc." Thím Tiền dặn dò: "Làm hỏng chuyện, cô gánh không nổi đâu."
Kiều Tích khẽ gật đầu, cổ đau nhức đến mức gần như không thể duỗi thẳng được.
Thấy cô ngoan ngoãn, thím Tiền nói: "Tối nay cô chịu khó ở cùng cậu chủ, có việc gì thì gọi tôi."
Nói xong, bà ấy đóng cửa phòng rồi đi.
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng "bíp bíp" của máy móc và tiếng thở khe khẽ gần như không nghe thấy của người đàn ông xa lạ.
Kiều Tích nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống cạnh chân, mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra khiến cô cảm thấy an tâm phần nào.
Chỉ cần có hộp thuốc, cùng với kỹ thuật châm cứu của mình, đó chính là điểm tựa của cô.
Cả người cô cứng đờ đau nhức, theo bản năng cong những ngón tay trắng nõn như củ sen lên xoa bóp cổ, nhưng lại quên mất sợi dây đỏ trên tay.
Cô bị giật mạnh.
Những hạt châu trên mũ phượng va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng, cô ngã xuống giường, khăn voan đỏ cũng bay ra ngoài.
Cả người đè lên một cơ thể ấm áp, đôi môi đỏ mọng của cô chạm vào má người đàn ông.
Người đàn ông nằm dưới thân cô mặt mày tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài cong vút tạo thành một vòng bóng râm, đẹp trai đến nao lòng. Chỉ có vết son môi đỏ chót lưu lại trên má, phá vỡ vẻ lạnh lùng của anh.
Mặt cô đỏ bừng, vội vàng ngồi dậy, luống cuống muốn lau đi vết son môi trên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng tóc cô lại mắc chặt vào cúc áo ngủ của anh, mãi không gỡ ra được!
"Á!"
Kiều Tích kêu lên một tiếng đau đớn, da đầu nóng ran, đáy mắt ngấn nước.
Càng giãy giụa, càng vướng chặt hơn.
Đôi môi đỏ mọng của cô áp vào môi mỏng của người đàn ông, hôn hết lần này đến lần khác.
Nếu bị người nhà họ Hoắc nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nghĩ cô to gan lớn mật, ngay cả người thực vật cũng không tha!
"Xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào khác." Kiều Tích nhìn người đàn ông nhắm chặt mắt, nhỏ giọng nói.
Cô dạng hai chân ra, nhịn đau ngồi lên người anh, hai tay kéo cổ áo ngủ của anh.
Xoẹt một tiếng.
Chiếc áo ngủ bằng vải cotton bị xé rách một mảng lớn, cúc áo rơi ra.
Phù, cuối cùng cũng gỡ được rồi.
Kiều Tích cúi đầu xuống.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, từ từ mở mắt.
Đôi mắt sâu thẳm, tràn ngập vẻ lạnh lùng vô hạn, nhìn cô chằm chằm.
Chiếc áo ngủ rách lộ ra yết hầu gợi cảm, lồng ngực rộng rãi của anh.
Một bộ dạng như vừa bị cưỡng bức.
Kiều Tích sợ hãi sững sờ, kẹp chặt hai chân trên người anh.
"Ưm..."
Người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ.
Kiều Tích khẽ gật đầu, cổ đau nhức đến mức gần như không thể duỗi thẳng được.
Thấy cô ngoan ngoãn, thím Tiền nói: "Tối nay cô chịu khó ở cùng cậu chủ, có việc gì thì gọi tôi."
Nói xong, bà ấy đóng cửa phòng rồi đi.
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng "bíp bíp" của máy móc và tiếng thở khe khẽ gần như không nghe thấy của người đàn ông xa lạ.
Kiều Tích nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống cạnh chân, mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra khiến cô cảm thấy an tâm phần nào.
Chỉ cần có hộp thuốc, cùng với kỹ thuật châm cứu của mình, đó chính là điểm tựa của cô.
Cả người cô cứng đờ đau nhức, theo bản năng cong những ngón tay trắng nõn như củ sen lên xoa bóp cổ, nhưng lại quên mất sợi dây đỏ trên tay.
Cô bị giật mạnh.
Những hạt châu trên mũ phượng va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng, cô ngã xuống giường, khăn voan đỏ cũng bay ra ngoài.
Cả người đè lên một cơ thể ấm áp, đôi môi đỏ mọng của cô chạm vào má người đàn ông.
Người đàn ông nằm dưới thân cô mặt mày tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài cong vút tạo thành một vòng bóng râm, đẹp trai đến nao lòng. Chỉ có vết son môi đỏ chót lưu lại trên má, phá vỡ vẻ lạnh lùng của anh.
Mặt cô đỏ bừng, vội vàng ngồi dậy, luống cuống muốn lau đi vết son môi trên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng tóc cô lại mắc chặt vào cúc áo ngủ của anh, mãi không gỡ ra được!
"Á!"
Kiều Tích kêu lên một tiếng đau đớn, da đầu nóng ran, đáy mắt ngấn nước.
Càng giãy giụa, càng vướng chặt hơn.
Đôi môi đỏ mọng của cô áp vào môi mỏng của người đàn ông, hôn hết lần này đến lần khác.
Nếu bị người nhà họ Hoắc nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nghĩ cô to gan lớn mật, ngay cả người thực vật cũng không tha!
"Xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào khác." Kiều Tích nhìn người đàn ông nhắm chặt mắt, nhỏ giọng nói.
Cô dạng hai chân ra, nhịn đau ngồi lên người anh, hai tay kéo cổ áo ngủ của anh.
Xoẹt một tiếng.
Chiếc áo ngủ bằng vải cotton bị xé rách một mảng lớn, cúc áo rơi ra.
Phù, cuối cùng cũng gỡ được rồi.
Kiều Tích cúi đầu xuống.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, từ từ mở mắt.
Đôi mắt sâu thẳm, tràn ngập vẻ lạnh lùng vô hạn, nhìn cô chằm chằm.
Chiếc áo ngủ rách lộ ra yết hầu gợi cảm, lồng ngực rộng rãi của anh.
Một bộ dạng như vừa bị cưỡng bức.
Kiều Tích sợ hãi sững sờ, kẹp chặt hai chân trên người anh.
"Ưm..."
Người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.