Thập Niên 80: Cô Nàng Bản Địa Đanh Đá
Chương 7: Tính Sao?
Trình Gia Hỉ
24/09/2023
Bà Lục lâm vào thế khó xử, tuy rằng cậu cả hành động không có chừng mực, nhưng dù sao đó cũng là con trai bà ta, nếu bị đuổi ra khỏi nhà thì anh ta biết ở đâu bây giờ? Bảo bà ta mắng một hai câu thì được, chứ bảo bà ta phải đuổi thật, bà ta khó lòng mà làm được.
Lục Phong tức đến điên rồi, anh ta đứng phắt dậy, phủi mông rồi bước chân xông đến: "Đây là nhà tôi, tôi là con cả. Cô, cô đừng quá đáng."
Phương Viện chướng mắt loại đàn ông như này nhất, nếu không phải bà Ba làm bà mối nói ba hoa chích chòe, luyên tha luyên thuyên, thì cô còn lâu mới đồng ý gả cho loại ngu ngốc như này: "Nhà anh? Anh cũng xứng à?"
Cha Lục sợ hãi dè dặt giơ tay, tỏ ý muốn nói chuyện. Phương Viện nhìn qua: "Có chuyện gì thì nói đi."
Lúc này cha Lục mới nói: "Xứng chứ! Nó cũng xứng mà, đó cũng là con tôi."
Nhìn thấy hành động của cha Lục, răng nanh của cậu hai Lục nghiến chặt vào nhau. Sao ông ta có thể bị dọa sợ đến mức này cơ chứ?
Gương mặt Phương Viện tối sầm lại, cô không hài lòng: "Sao hả? Chẳng lẽ nhà họ Lục các người còn muốn cho hai thứ lăng loàn, không tuân thủ đạo đức này ở trong nhà à? Giữ lại để hủy hoại truyền thống gia đình hay gì?"
Cha Lục không hé răng nữa. Đúng là mất mặt thật, sau chuyện hôm nay, nhà họ Lục khó mà ngóc nổi đầu lên với người trong thôn nữa.
Cậu hai Lục học giỏi, có triển vọng, cần có thể diện, không thể có một gia đình đáng chê cười được. Trong lòng cha Lục có rất nhiều đắn đo.
Còn mẹ Lục, tuy rằng bà ta sợ Phương Viện, nhưng vẫn yếu ớt nói: "Đó cũng là con trai tôi mà."
Phương Viện không quá hài lòng với chuyện cha mẹ chồng không biết phân biệt thị phi: "Có tôi thì không có anh ta. Hai người nhận một thằng con khốn nạn, vô đạo đức và một đứa con dâu lăng loàn như thế thì kệ các người, tôi không muốn mất mặt theo hai người. Bây giờ nói đi, hai người tính sao?"
Câu "tính sao" của Phương Viện trước đó, bọn họ đã phải đền bằng một "quả trứng phượng hoàng" rồi, lần này lại nghe thấy câu "tính sao" của Phương Viện, hai ông bà Lục vô thức run lên.
Cha Lục, mẹ Lục cũng không biết tính sao, họ đều nhìn chằm chằm Phương Viện, chờ cô lên tiếng.
Điều kiện trong nhà bọn họ cũng chẳng khá khẩm gì, nếu không thì sao bọn họ có thể để thằng cả cưới con nhóc có tiếng ngang ngược nhất thôn bên cạnh cơ chứ?
Lục Phong tức đến điên rồi, anh ta đứng phắt dậy, phủi mông rồi bước chân xông đến: "Đây là nhà tôi, tôi là con cả. Cô, cô đừng quá đáng."
Phương Viện chướng mắt loại đàn ông như này nhất, nếu không phải bà Ba làm bà mối nói ba hoa chích chòe, luyên tha luyên thuyên, thì cô còn lâu mới đồng ý gả cho loại ngu ngốc như này: "Nhà anh? Anh cũng xứng à?"
Cha Lục sợ hãi dè dặt giơ tay, tỏ ý muốn nói chuyện. Phương Viện nhìn qua: "Có chuyện gì thì nói đi."
Lúc này cha Lục mới nói: "Xứng chứ! Nó cũng xứng mà, đó cũng là con tôi."
Nhìn thấy hành động của cha Lục, răng nanh của cậu hai Lục nghiến chặt vào nhau. Sao ông ta có thể bị dọa sợ đến mức này cơ chứ?
Gương mặt Phương Viện tối sầm lại, cô không hài lòng: "Sao hả? Chẳng lẽ nhà họ Lục các người còn muốn cho hai thứ lăng loàn, không tuân thủ đạo đức này ở trong nhà à? Giữ lại để hủy hoại truyền thống gia đình hay gì?"
Cha Lục không hé răng nữa. Đúng là mất mặt thật, sau chuyện hôm nay, nhà họ Lục khó mà ngóc nổi đầu lên với người trong thôn nữa.
Cậu hai Lục học giỏi, có triển vọng, cần có thể diện, không thể có một gia đình đáng chê cười được. Trong lòng cha Lục có rất nhiều đắn đo.
Còn mẹ Lục, tuy rằng bà ta sợ Phương Viện, nhưng vẫn yếu ớt nói: "Đó cũng là con trai tôi mà."
Phương Viện không quá hài lòng với chuyện cha mẹ chồng không biết phân biệt thị phi: "Có tôi thì không có anh ta. Hai người nhận một thằng con khốn nạn, vô đạo đức và một đứa con dâu lăng loàn như thế thì kệ các người, tôi không muốn mất mặt theo hai người. Bây giờ nói đi, hai người tính sao?"
Câu "tính sao" của Phương Viện trước đó, bọn họ đã phải đền bằng một "quả trứng phượng hoàng" rồi, lần này lại nghe thấy câu "tính sao" của Phương Viện, hai ông bà Lục vô thức run lên.
Cha Lục, mẹ Lục cũng không biết tính sao, họ đều nhìn chằm chằm Phương Viện, chờ cô lên tiếng.
Điều kiện trong nhà bọn họ cũng chẳng khá khẩm gì, nếu không thì sao bọn họ có thể để thằng cả cưới con nhóc có tiếng ngang ngược nhất thôn bên cạnh cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.