Thập Niên 80: Cô Vợ Bé Bỏng Trong Đại Viện, Người Lính Lạnh Lùng Phá Giới
Chương 9: Bạo Hành Với Đóa Sen Đen
Lộc Minh Quân
06/01/2025
Quá đáng lắm chứ!
Thẩm Tuyết Ngưng sắp tức điên rồi.
Không ngờ Ôn Thiển lại là người tính toán chi li, bảy mươi đồng không phải là số tiền nhỏ, cô ta có thể lấy ra nhưng không muốn đưa, thế là, dùng sức chớp mắt, nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói mang đầy vẻ thất vọng.
"Thiển Thiển, không ngờ cậu lại là người như vậy."
Nói xong liền nức nở, không hề nhắc đến chuyện trả tiền.
Ôn Thiển lạnh lùng nhìn, một lát sau khẽ cười thành tiếng: "Tuyết Ngưng, cậu không hổ danh là diễn viên, diễn xuất cũng khá đấy, người nên khóc phải là tôi mới đúng, cậu sờ lương tâm hỏi xem, hơn nửa năm nay, cậu đã vơ vét của tôi bao nhiêu tài sản, chỉ đáng giá bảy mươi đồng thôi sao?"
"Ít nhất cũng phải hơn một trăm rồi!"
"Tôi coi cậu là bạn thân, cậu lại coi tôi là kẻ ngốc, bây giờ tôi gặp khó khăn, cậu không những không giúp đỡ, ngược lại còn lạnh lùng đứng nhìn, cậu nói xem, chúng ta còn là bạn tốt không?"
Thẩm Tuyết Ngưng không đoán được tại sao Ôn Thiển đột nhiên lật lại chuyện cũ.
Nhưng cô ta tạm thời không muốn trở mặt với Ôn Thiển, chỉ có dựa vào Ôn Thiển cô mới có cơ hội tiếp cận Chu Thời Lẫm, nếu không mọi thứ đều vô ích, bây giờ phải xoa dịu Ôn Thiển.
Thế là, cô ta vừa khóc vừa gật đầu.
"Chúng ta đương nhiên là bạn tốt."
Ôn Thiển đợi chính là câu này, cô lập tức nói: "Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, bạn tốt càng không nên có quá nhiều tranh chấp lợi ích, nếu không người khác sẽ tưởng cậu là người thích chiếm lợi."
Thẩm Tuyết Ngưng: "..."
Cô ta có thể nói gì đây.
Cô ta đang bị Ôn Thiển dồn vào thế bí, nếu cô ta khăng khăng không trả tiền, sau này trong mắt đồng nghiệp sẽ bị dán nhãn là người thích chiếm lợi, sau này ai dám kết giao với cô ta nữa.
Đáng hận!
Trên đầu chữ nhẫn có một con dao, hôm nay cô ta phải nhịn nhục.
Ngày tháng còn dài, con dao treo lơ lửng kia sớm muộn gì cũng rơi xuống đầu con tiện nhân Ôn Thiển!
"Mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ trả cậu."
Ôn Thiển không ngốc, ai biết mấy ngày nữa có còn chắc chắn không, cô khẽ lắc đầu, tỏ ý mình đang cần tiền gấp, không thể trì hoãn.
"Trả ngay bây giờ đi, hay là đến chỗ lãnh đạo của cậu mượn tạm?"
Sắc mặt Thẩm Tuyết Ngưng tái mét, thực sự sợ Ôn Thiển sẽ làm ầm ĩ đến chỗ lãnh đạo, đành phải nén giận lấy ra bảy tờ tiền, nụ cười mang theo ba phần tàn nhẫn bảy phần âm độc: "Cầm cho chắc, mất rồi đừng tìm tôi."
"Sao lại mất được."
Ôn Thiển như nghe được chuyện cười, đôi mắt đẹp cong lên: "Số tiền này là mạng sống của tôi đấy, đúng rồi, Tuyết Ngưng, ngày mai tôi trả tiền xe đạp cho Triệu Tố Cầm xong sẽ thành kẻ trắng tay, sau này chị em phải dựa vào cậu giúp đỡ rồi."
Thẩm Tuyết Ngưng: "..."
Trời ơi, có thôi đi không!
Cô ta bị bám riết rồi!
Nhìn bộ dạng Thẩm Tuyết Ngưng sợ hãi đến tái mặt, Ôn Thiển bật cười thành tiếng: "Nhìn cậu sợ kìa, tôi đùa thôi, cậu làm gì phải sợ đến biến sắc thế."
Nói xong, cô gật đầu chào mấy cô gái đã xem xong một màn kịch hay, rồi quay người rời đi.
Rời khỏi đoàn văn công, tâm trạng Ôn Thiển rất tốt.
Cộng thêm số tiền ban đầu, bây giờ trong tay cô có tổng cộng 143 đồng, đủ tiền mua một chiếc xe đạp, nhưng cô đã bỏ qua việc mua xe đạp thời này cần phải có phiếu.
Đứng trong cửa hàng bách hóa, hùng hổ nói muốn mua xe đạp, cô ngây người.
"Không có phiếu? Không có phiếu thì xớ rớ làm gì!"
Nhân viên bán hàng khinh bỉ đảo mắt sắp lật lên trời.
Ôn Thiển đành phải xám xịt rời đi.
Rời khỏi cửa hàng bách hóa, mặt trời đã sắp lặn hẳn, nhiệt độ cũng không còn cao, bôn ba cả buổi chiều, cô đã đói lả, nhưng mỗi đồng tiền trong tay đều phải dùng để trả nợ, đành phải để bụng chịu thiệt.
Thẩm Tuyết Ngưng sắp tức điên rồi.
Không ngờ Ôn Thiển lại là người tính toán chi li, bảy mươi đồng không phải là số tiền nhỏ, cô ta có thể lấy ra nhưng không muốn đưa, thế là, dùng sức chớp mắt, nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói mang đầy vẻ thất vọng.
"Thiển Thiển, không ngờ cậu lại là người như vậy."
Nói xong liền nức nở, không hề nhắc đến chuyện trả tiền.
Ôn Thiển lạnh lùng nhìn, một lát sau khẽ cười thành tiếng: "Tuyết Ngưng, cậu không hổ danh là diễn viên, diễn xuất cũng khá đấy, người nên khóc phải là tôi mới đúng, cậu sờ lương tâm hỏi xem, hơn nửa năm nay, cậu đã vơ vét của tôi bao nhiêu tài sản, chỉ đáng giá bảy mươi đồng thôi sao?"
"Ít nhất cũng phải hơn một trăm rồi!"
"Tôi coi cậu là bạn thân, cậu lại coi tôi là kẻ ngốc, bây giờ tôi gặp khó khăn, cậu không những không giúp đỡ, ngược lại còn lạnh lùng đứng nhìn, cậu nói xem, chúng ta còn là bạn tốt không?"
Thẩm Tuyết Ngưng không đoán được tại sao Ôn Thiển đột nhiên lật lại chuyện cũ.
Nhưng cô ta tạm thời không muốn trở mặt với Ôn Thiển, chỉ có dựa vào Ôn Thiển cô mới có cơ hội tiếp cận Chu Thời Lẫm, nếu không mọi thứ đều vô ích, bây giờ phải xoa dịu Ôn Thiển.
Thế là, cô ta vừa khóc vừa gật đầu.
"Chúng ta đương nhiên là bạn tốt."
Ôn Thiển đợi chính là câu này, cô lập tức nói: "Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, bạn tốt càng không nên có quá nhiều tranh chấp lợi ích, nếu không người khác sẽ tưởng cậu là người thích chiếm lợi."
Thẩm Tuyết Ngưng: "..."
Cô ta có thể nói gì đây.
Cô ta đang bị Ôn Thiển dồn vào thế bí, nếu cô ta khăng khăng không trả tiền, sau này trong mắt đồng nghiệp sẽ bị dán nhãn là người thích chiếm lợi, sau này ai dám kết giao với cô ta nữa.
Đáng hận!
Trên đầu chữ nhẫn có một con dao, hôm nay cô ta phải nhịn nhục.
Ngày tháng còn dài, con dao treo lơ lửng kia sớm muộn gì cũng rơi xuống đầu con tiện nhân Ôn Thiển!
"Mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ trả cậu."
Ôn Thiển không ngốc, ai biết mấy ngày nữa có còn chắc chắn không, cô khẽ lắc đầu, tỏ ý mình đang cần tiền gấp, không thể trì hoãn.
"Trả ngay bây giờ đi, hay là đến chỗ lãnh đạo của cậu mượn tạm?"
Sắc mặt Thẩm Tuyết Ngưng tái mét, thực sự sợ Ôn Thiển sẽ làm ầm ĩ đến chỗ lãnh đạo, đành phải nén giận lấy ra bảy tờ tiền, nụ cười mang theo ba phần tàn nhẫn bảy phần âm độc: "Cầm cho chắc, mất rồi đừng tìm tôi."
"Sao lại mất được."
Ôn Thiển như nghe được chuyện cười, đôi mắt đẹp cong lên: "Số tiền này là mạng sống của tôi đấy, đúng rồi, Tuyết Ngưng, ngày mai tôi trả tiền xe đạp cho Triệu Tố Cầm xong sẽ thành kẻ trắng tay, sau này chị em phải dựa vào cậu giúp đỡ rồi."
Thẩm Tuyết Ngưng: "..."
Trời ơi, có thôi đi không!
Cô ta bị bám riết rồi!
Nhìn bộ dạng Thẩm Tuyết Ngưng sợ hãi đến tái mặt, Ôn Thiển bật cười thành tiếng: "Nhìn cậu sợ kìa, tôi đùa thôi, cậu làm gì phải sợ đến biến sắc thế."
Nói xong, cô gật đầu chào mấy cô gái đã xem xong một màn kịch hay, rồi quay người rời đi.
Rời khỏi đoàn văn công, tâm trạng Ôn Thiển rất tốt.
Cộng thêm số tiền ban đầu, bây giờ trong tay cô có tổng cộng 143 đồng, đủ tiền mua một chiếc xe đạp, nhưng cô đã bỏ qua việc mua xe đạp thời này cần phải có phiếu.
Đứng trong cửa hàng bách hóa, hùng hổ nói muốn mua xe đạp, cô ngây người.
"Không có phiếu? Không có phiếu thì xớ rớ làm gì!"
Nhân viên bán hàng khinh bỉ đảo mắt sắp lật lên trời.
Ôn Thiển đành phải xám xịt rời đi.
Rời khỏi cửa hàng bách hóa, mặt trời đã sắp lặn hẳn, nhiệt độ cũng không còn cao, bôn ba cả buổi chiều, cô đã đói lả, nhưng mỗi đồng tiền trong tay đều phải dùng để trả nợ, đành phải để bụng chịu thiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.