Thập Niên 80: Cô Vợ Bé Bỏng Trong Đại Viện, Người Lính Lạnh Lùng Phá Giới
Chương 44: Em Đẹp Không?
Lộc Minh Quân
07/01/2025
Chu Thời Lẫm không thèm nhìn Thẩm Tuyết Ngưng, đưa tay nhận lấy túi xách trong tay Ôn Thiển, xách đi bước nhanh về phía trước, lúc lên tiếng lần nữa, giọng nói đã dịu dàng hơn nhiều.
"Đi thôi."
Ôn Thiển nén cười.
Vốn tưởng Chu Thời Lẫm sẽ không đứng về phía mình, không ngờ anh ta lại nói Thẩm Tuyết Ngưng xấu, giết người tru tâm, cũng chỉ có vậy. (Giết người tru tâm: làm tổn thương tinh thần, ý chí của đối phương)
Nhìn khuôn mặt méo mó biến dạng của Thẩm Tuyết Ngưng, cô bật cười thành tiếng.
"Đợi em với."
Rất nhanh, bóng dáng hai người biến mất trong hành lang.
Dưới ánh đèn đường.
Bóng dáng cô đơn của Thẩm Tuyết Ngưng kéo dài rất xa.
Cô ta đứng yên tại chỗ rất lâu, trong mắt là oán độc và căm hận nồng đậm.
"Tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ!"
---
Bên kia.
Ôn Thiển theo Chu Thời Lẫm về nhà.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông càng thêm mê người, thảo nào lại khiến Thẩm Tuyết Ngưng say mê điên cuồng.
"Chu Thời Lẫm, anh cũng có sức hút đấy."
"Có ý gì?"
Chu Thời Lẫm đặt túi vải xuống, quay người, ánh mắt tỉ mỉ rơi trên người Ôn Thiển, nhận ra giọng điệu âm dương quái gở của cô, anh nhướng mày, trầm giọng: "Nói chuyện cho đàng hoàng."
"Em đang nói chuyện đàng hoàng mà."
Ôn Thiển rót nước cho mình uống, vừa uống vừa cười trêu chọc: "Anh đúng là rất cuốn hút, thảo nào lại khiến Thẩm Tuyết Ngưng vì anh mà si mê, vì anh mà cuồng nhiệt, vì anh mà đập đầu vào tường."
Khi nói những lời này, giọng điệu của Ôn Thiển có chút chua chát.
Chính cô cũng không phát hiện ra.
Chu Thời Lẫm khẽ cười một tiếng: "Em ghen à?"
"Nói linh tinh gì thế!"
Ôn Thiển hít sâu một hơi, nhận ra những lời mình vừa nói giống như đang ghen tuông, vừa định chứng minh sự trong sạch của mình, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.
"Anh đến cả cô ta trông thế nào cũng không nhớ rõ."
"Hả? Vậy anh không phải là mù mặt đấy chứ?"
Nếu để Thẩm Tuyết Ngưng biết người đàn ông mà mình tâm tâm niệm niệm đến cả mình có mấy cái mũi mấy con mắt cũng không biết, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu, nghĩ đến cảnh tượng đó, Ôn Thiển cảm thấy buồn cười.
Cô tiến lại gần, ngẩng mặt nhìn Chu Thời Lẫm.
"Vậy anh nhìn kỹ em xem, có thể nhớ rõ em trông thế nào không?"
Mùi hương đặc trưng của con gái ập đến.
Chu Thời Lẫm rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ xinh đẹp, cảm nhận rõ ràng tim mình đang đập nhanh từng nhịp, anh không dám nhìn nữa, lặng lẽ dời mắt, chuyển chủ đề.
"Em ăn cơm chưa?"
Ôn Thiển mắt khẽ đảo, cô nhìn ra rồi, người nào đó hình như đang xấu hổ, hôm nay tâm trạng tốt, cô không nhịn được muốn trêu chọc trai đẹp, vì vậy tiến lại gần hơn.
"Nhìn em."
"Em đẹp không?"
Giọng điệu ra lệnh này khiến Chu Thời Lẫm ngạc nhiên, anh theo bản năng nhìn về phía Ôn Thiển, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia không tự nhiên.
"Đừng nghịch."
Ôn Thiển khẽ cười: "Ai nghịch."
Cô nhất thời nổi hứng thú.
Lúc mới xuyên không, nhìn thấy Chu Thời Lẫm lần đầu tiên tưởng anh là một người đàn ông sắt đá bá đạo, ở chung mới phát hiện, trong xương cốt người đàn ông này lại rất thuần khiết, có một loại tương phản đáng yêu.
Khá là thu hút.
Ví dụ như bây giờ.
Khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc anh.
Ôn Thiển nhẹ nhàng nhón chân, ngón tay trắng nõn từng chút túm lấy vạt áo Chu Thời Lẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc cũng ngày càng tiến lại gần, dường như giây tiếp theo sẽ hôn lên.
Trong hơi thở tràn ngập hương thơm ngọt ngào.
Chu Thời Lẫm hít thở căng thẳng, sau tai dần dần nóng lên, thậm chí có thể cảm nhận được máu toàn thân đang sôi trào, ẩn ẩn có dục vọng đang cuộn trào, đang sôi sục không thể kiềm chế.
Anh bất giác nhắm mắt lại.
"Đi thôi."
Ôn Thiển nén cười.
Vốn tưởng Chu Thời Lẫm sẽ không đứng về phía mình, không ngờ anh ta lại nói Thẩm Tuyết Ngưng xấu, giết người tru tâm, cũng chỉ có vậy. (Giết người tru tâm: làm tổn thương tinh thần, ý chí của đối phương)
Nhìn khuôn mặt méo mó biến dạng của Thẩm Tuyết Ngưng, cô bật cười thành tiếng.
"Đợi em với."
Rất nhanh, bóng dáng hai người biến mất trong hành lang.
Dưới ánh đèn đường.
Bóng dáng cô đơn của Thẩm Tuyết Ngưng kéo dài rất xa.
Cô ta đứng yên tại chỗ rất lâu, trong mắt là oán độc và căm hận nồng đậm.
"Tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ!"
---
Bên kia.
Ôn Thiển theo Chu Thời Lẫm về nhà.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông càng thêm mê người, thảo nào lại khiến Thẩm Tuyết Ngưng say mê điên cuồng.
"Chu Thời Lẫm, anh cũng có sức hút đấy."
"Có ý gì?"
Chu Thời Lẫm đặt túi vải xuống, quay người, ánh mắt tỉ mỉ rơi trên người Ôn Thiển, nhận ra giọng điệu âm dương quái gở của cô, anh nhướng mày, trầm giọng: "Nói chuyện cho đàng hoàng."
"Em đang nói chuyện đàng hoàng mà."
Ôn Thiển rót nước cho mình uống, vừa uống vừa cười trêu chọc: "Anh đúng là rất cuốn hút, thảo nào lại khiến Thẩm Tuyết Ngưng vì anh mà si mê, vì anh mà cuồng nhiệt, vì anh mà đập đầu vào tường."
Khi nói những lời này, giọng điệu của Ôn Thiển có chút chua chát.
Chính cô cũng không phát hiện ra.
Chu Thời Lẫm khẽ cười một tiếng: "Em ghen à?"
"Nói linh tinh gì thế!"
Ôn Thiển hít sâu một hơi, nhận ra những lời mình vừa nói giống như đang ghen tuông, vừa định chứng minh sự trong sạch của mình, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.
"Anh đến cả cô ta trông thế nào cũng không nhớ rõ."
"Hả? Vậy anh không phải là mù mặt đấy chứ?"
Nếu để Thẩm Tuyết Ngưng biết người đàn ông mà mình tâm tâm niệm niệm đến cả mình có mấy cái mũi mấy con mắt cũng không biết, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu, nghĩ đến cảnh tượng đó, Ôn Thiển cảm thấy buồn cười.
Cô tiến lại gần, ngẩng mặt nhìn Chu Thời Lẫm.
"Vậy anh nhìn kỹ em xem, có thể nhớ rõ em trông thế nào không?"
Mùi hương đặc trưng của con gái ập đến.
Chu Thời Lẫm rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ xinh đẹp, cảm nhận rõ ràng tim mình đang đập nhanh từng nhịp, anh không dám nhìn nữa, lặng lẽ dời mắt, chuyển chủ đề.
"Em ăn cơm chưa?"
Ôn Thiển mắt khẽ đảo, cô nhìn ra rồi, người nào đó hình như đang xấu hổ, hôm nay tâm trạng tốt, cô không nhịn được muốn trêu chọc trai đẹp, vì vậy tiến lại gần hơn.
"Nhìn em."
"Em đẹp không?"
Giọng điệu ra lệnh này khiến Chu Thời Lẫm ngạc nhiên, anh theo bản năng nhìn về phía Ôn Thiển, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia không tự nhiên.
"Đừng nghịch."
Ôn Thiển khẽ cười: "Ai nghịch."
Cô nhất thời nổi hứng thú.
Lúc mới xuyên không, nhìn thấy Chu Thời Lẫm lần đầu tiên tưởng anh là một người đàn ông sắt đá bá đạo, ở chung mới phát hiện, trong xương cốt người đàn ông này lại rất thuần khiết, có một loại tương phản đáng yêu.
Khá là thu hút.
Ví dụ như bây giờ.
Khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc anh.
Ôn Thiển nhẹ nhàng nhón chân, ngón tay trắng nõn từng chút túm lấy vạt áo Chu Thời Lẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc cũng ngày càng tiến lại gần, dường như giây tiếp theo sẽ hôn lên.
Trong hơi thở tràn ngập hương thơm ngọt ngào.
Chu Thời Lẫm hít thở căng thẳng, sau tai dần dần nóng lên, thậm chí có thể cảm nhận được máu toàn thân đang sôi trào, ẩn ẩn có dục vọng đang cuộn trào, đang sôi sục không thể kiềm chế.
Anh bất giác nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.