Thập Niên 80: Cô Vợ Bé Bỏng Trong Đại Viện, Người Lính Lạnh Lùng Phá Giới
Chương 21: Ôn Thiển Vay Nợ Lãi Cao!
Lộc Minh Quân
06/01/2025
Lời này trực tiếp chạm vào bí mật sâu thẳm trong lòng Thẩm Tuyết Ngưng.
Ánh mắt cô ta lấp lóe, trách móc: "Thiển Thiển, tôi là vì tốt cho cậu, sao lại ghen tị với cậu và anh Chu, tôi là bạn thân nhất của cậu, thấy cậu và anh Chu tình cảm tốt đẹp, tôi mừng cho cậu còn không kịp."
Trong mắt Ôn Thiển xẹt qua vẻ mỉa mai.
Cô kéo dài giọng, cười đầy ẩn ý.
"Đã vì tốt cho tôi thì trước tiên hãy sửa lại cách xưng hô của cậu đi, mở miệng là anh Chu nghe chẳng ra làm sao, Chu Thời Lẫm là chồng tôi, không phải anh Chu của cậu, sau này, xin hãy gọi anh ấy là đội trưởng Chu."
Nói xong cũng không thèm nhìn sắc mặt đỏ như mông khỉ của Thẩm Tuyết Ngưng, cười nói với Đỗ Xuân Phong.
"Chị Đỗ, chúng ta đi thôi."
"Mỗi lần có thể lĩnh bao nhiêu? Có thể lĩnh nhiều hơn một chút không, chị biết đấy..."
Những lời tiếp theo cô cố ý bỏ lửng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Đỗ Xuân Phong lập tức cười, nháy mắt với Ôn Thiển.
"Mỗi người có thể lĩnh năm cái, nhưng thể lực của Chu Thời Lẫm nhà các em, năm cái có lẽ không đủ dùng, thế này đi, chị nhường phần của chị cho em, dù sao ở tuổi chúng tôi cũng không cần dùng đến thứ đó nữa."
Ôn Thiển: "..."
Chị đây thật sự không coi cô là người ngoài.
Hai người vừa nói vừa cười rời đi, bỏ lại Thẩm Tuyết Ngưng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Khu vực quân đội.
Chỉ huy bất chợt hắt hơi một cái, anh ta xoa mũi, lẩm bẩm: "Ai đang nói xấu mình thế."
---
Nhận xong đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, Ôn Thiển vội vàng về nhà một chuyến, tùy tiện nhét vào một ngăn kéo rồi đi vào thị trấn, lần này cô không đi bộ, định bỏ ra một hào rưỡi đi xe buýt.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thẩm Tuyết Ngưng cũng có mặt trên chuyến xe này, cô ta như mắc chứng hay quên, nhiệt tình gọi Ôn Thiển ngồi cạnh mình, Ôn Thiển đảo mắt, cười hì hì ngồi xuống.
Rất nhanh.
Nhân viên bán vé bắt đầu thu tiền.
Đến lượt Ôn Thiển, cô đột nhiên kêu lên một tiếng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Tuyết Ngưng, tôi quên mang ví tiền rồi, cậu trả giúp tôi trước, lát nữa tôi trả lại cậu."
Thẩm Tuyết Ngưng là một con gà trống sắt.
Một lúc lấy ra ba hào còn đau hơn cắt thịt cô ta, nhưng nhân viên bán vé đã giục, cô ta đành phải miễn cưỡng trả ba hào, đau lòng đến mức sắp nhỏ máu.
"Thiển Thiển, số tiền này khi nào cậu trả?"
"Trả gì mà trả, chúng ta không phải là bạn tốt sao?!"
Thẩm Tuyết Ngưng: "..."
Một câu bạn tốt chặn họng cô ta không nói được chữ nào, trong lòng uất ức muốn chết, bực bội đến mức tóc sắp bốc khói.
Xe buýt đi thẳng một đường.
Đến thị trấn, Ôn Thiển đang nhắm mắt dưỡng thần vươn vai, bước xuống xe với bước chân nhẹ nhàng, sau đó nhìn Thẩm Tuyết Ngưng đi xuống theo sau, mở miệng mượn hai mươi đồng.
Khiến Thẩm Tuyết Ngưng sợ hãi lắp bắp.
"Cậu cậu cậu, tôi tôi tôi... tôi không có tiền."
Nói xong liền vội vàng bỏ chạy.
Như có sói đuổi theo.
Khiến Ôn Thiển vui vẻ hồi lâu, tâm trạng thoải mái đi đến cửa hàng lương thực quốc doanh, mua năm cân gạo năm cân bột mì, còn mua hai cân dầu đậu nành, vì có phiếu, những thứ này tổng cộng hết 1.2 đồng.
Nhiều hơn nữa thân thể nhỏ bé này của cô cũng không mang nổi.
Rời khỏi cửa hàng lương thực, quay đầu lại đi đến hợp tác xã cung tiêu, mua một ít gia vị và rau củ, còn mua một chiếc bàn chải đánh răng, luôn cảm thấy dùng bàn chải đánh răng của nguyên chủ, tâm lý có chút không chấp nhận được.
Một phen mua sắm hết 9 hào.
Trong đó đắt nhất là bàn chải đánh răng, 2 hào.
Ôn Thiển không khỏi cảm thán, tiền thật là bền.
Ánh mắt cô ta lấp lóe, trách móc: "Thiển Thiển, tôi là vì tốt cho cậu, sao lại ghen tị với cậu và anh Chu, tôi là bạn thân nhất của cậu, thấy cậu và anh Chu tình cảm tốt đẹp, tôi mừng cho cậu còn không kịp."
Trong mắt Ôn Thiển xẹt qua vẻ mỉa mai.
Cô kéo dài giọng, cười đầy ẩn ý.
"Đã vì tốt cho tôi thì trước tiên hãy sửa lại cách xưng hô của cậu đi, mở miệng là anh Chu nghe chẳng ra làm sao, Chu Thời Lẫm là chồng tôi, không phải anh Chu của cậu, sau này, xin hãy gọi anh ấy là đội trưởng Chu."
Nói xong cũng không thèm nhìn sắc mặt đỏ như mông khỉ của Thẩm Tuyết Ngưng, cười nói với Đỗ Xuân Phong.
"Chị Đỗ, chúng ta đi thôi."
"Mỗi lần có thể lĩnh bao nhiêu? Có thể lĩnh nhiều hơn một chút không, chị biết đấy..."
Những lời tiếp theo cô cố ý bỏ lửng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Đỗ Xuân Phong lập tức cười, nháy mắt với Ôn Thiển.
"Mỗi người có thể lĩnh năm cái, nhưng thể lực của Chu Thời Lẫm nhà các em, năm cái có lẽ không đủ dùng, thế này đi, chị nhường phần của chị cho em, dù sao ở tuổi chúng tôi cũng không cần dùng đến thứ đó nữa."
Ôn Thiển: "..."
Chị đây thật sự không coi cô là người ngoài.
Hai người vừa nói vừa cười rời đi, bỏ lại Thẩm Tuyết Ngưng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Khu vực quân đội.
Chỉ huy bất chợt hắt hơi một cái, anh ta xoa mũi, lẩm bẩm: "Ai đang nói xấu mình thế."
---
Nhận xong đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, Ôn Thiển vội vàng về nhà một chuyến, tùy tiện nhét vào một ngăn kéo rồi đi vào thị trấn, lần này cô không đi bộ, định bỏ ra một hào rưỡi đi xe buýt.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thẩm Tuyết Ngưng cũng có mặt trên chuyến xe này, cô ta như mắc chứng hay quên, nhiệt tình gọi Ôn Thiển ngồi cạnh mình, Ôn Thiển đảo mắt, cười hì hì ngồi xuống.
Rất nhanh.
Nhân viên bán vé bắt đầu thu tiền.
Đến lượt Ôn Thiển, cô đột nhiên kêu lên một tiếng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Tuyết Ngưng, tôi quên mang ví tiền rồi, cậu trả giúp tôi trước, lát nữa tôi trả lại cậu."
Thẩm Tuyết Ngưng là một con gà trống sắt.
Một lúc lấy ra ba hào còn đau hơn cắt thịt cô ta, nhưng nhân viên bán vé đã giục, cô ta đành phải miễn cưỡng trả ba hào, đau lòng đến mức sắp nhỏ máu.
"Thiển Thiển, số tiền này khi nào cậu trả?"
"Trả gì mà trả, chúng ta không phải là bạn tốt sao?!"
Thẩm Tuyết Ngưng: "..."
Một câu bạn tốt chặn họng cô ta không nói được chữ nào, trong lòng uất ức muốn chết, bực bội đến mức tóc sắp bốc khói.
Xe buýt đi thẳng một đường.
Đến thị trấn, Ôn Thiển đang nhắm mắt dưỡng thần vươn vai, bước xuống xe với bước chân nhẹ nhàng, sau đó nhìn Thẩm Tuyết Ngưng đi xuống theo sau, mở miệng mượn hai mươi đồng.
Khiến Thẩm Tuyết Ngưng sợ hãi lắp bắp.
"Cậu cậu cậu, tôi tôi tôi... tôi không có tiền."
Nói xong liền vội vàng bỏ chạy.
Như có sói đuổi theo.
Khiến Ôn Thiển vui vẻ hồi lâu, tâm trạng thoải mái đi đến cửa hàng lương thực quốc doanh, mua năm cân gạo năm cân bột mì, còn mua hai cân dầu đậu nành, vì có phiếu, những thứ này tổng cộng hết 1.2 đồng.
Nhiều hơn nữa thân thể nhỏ bé này của cô cũng không mang nổi.
Rời khỏi cửa hàng lương thực, quay đầu lại đi đến hợp tác xã cung tiêu, mua một ít gia vị và rau củ, còn mua một chiếc bàn chải đánh răng, luôn cảm thấy dùng bàn chải đánh răng của nguyên chủ, tâm lý có chút không chấp nhận được.
Một phen mua sắm hết 9 hào.
Trong đó đắt nhất là bàn chải đánh răng, 2 hào.
Ôn Thiển không khỏi cảm thán, tiền thật là bền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.