Thập Niên 80: Cô Vợ Hờ Trở Về Quê, Lão Đại Lạnh Lùng Đổ Gục
Chương 3: Không Chừa Lại Một Cọng Lông
Hạ Nhật Lương Phong
27/11/2024
Dạ Huyền Nguyệt nôn nóng mở một cái thùng, cái thùng này chứa đầy vàng miếng.
Nếu là người bình thường, nhìn thấy một thùng vàng, chắc chắn sẽ sáng mắt, kích động không thôi, nhưng Dạ Huyền Nguyệt lại không hứng thú.
Còn chê bai nói: "Sao lại là thứ này chứ!"
Thật ra cũng không trách Dạ Huyền Nguyệt phản ứng như vậy, bởi vì thế giới viễn cổ mà cô sống, vàng rất nhiều, mọi người đều không coi trọng.
Khối vàng to bằng một con bò Dạ Huyền Nguyệt cũng đã từng thấy, vàng miếng nhỏ xíu như vậy, cô thật sự không coi vào đâu.
Tuy nhiên, Dạ Huyền Nguyệt vẫn cất vàng miếng vào không gian của mình, cô không coi trọng, cũng không để lại cho nhà họ Tần.
Trong ký ức của nguyên chủ, vàng miếng là thứ rất quý giá, người của thế giới này rất thích.
Hơn nữa vàng miếng nhỏ nhỏ một cái, Dạ Huyền Nguyệt càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Cất xong một thùng vàng miếng, Dạ Huyền Nguyệt tiếp tục mở cái thùng bên cạnh.
Cái thùng này là cả một thùng vàng thỏi.
Nhìn thấy cái này, Dạ Huyền Nguyệt còn thất vọng hơn cả khi nhìn thấy vàng miếng, vàng thỏi không đáng yêu bằng vàng miếng.
Dạ Huyền Nguyệt liếc nhìn một cái, liền đóng nắp lại, ném vào không gian, chuyển sang bên kia mở thùng.
Những thứ mở ra từ cái thùng bên kia, cuối cùng cũng khiến Dạ Huyền Nguyệt hứng thú, đây là một thùng đồ sứ.
Đồ sứ tinh xảo trong mắt Dạ Huyền Nguyệt vô cùng quý giá, cô không dám chạm vào, sợ làm vỡ.
Cô ngắm nghía một hồi, sau đó cẩn thận chuyển vào không gian.
Tiếp tục mở thùng, mở ra một thùng thư họa, Dạ Huyền Nguyệt cảm thấy giá trị của chúng cũng tương đương với đồ sứ.
Bên này tổng cộng mười cái thùng, mở ra đều là đồ sứ, thư họa và sách cổ, Dạ Huyền Nguyệt rất hài lòng.
Mở xong thùng bên này, Dạ Huyền Nguyệt quay lại chỗ mở ra vàng miếng, tiếp tục mở những cái thùng còn lại, lại mở ra thêm một thùng vàng miếng, hai thùng vàng thỏi, còn có hai thùng ngọc và đá quý.
Ngọc có ngọc lục bảo, cẩm thạch,... đá quý có kim cương to bằng trứng bồ câu, lam ngọc, hồng ngọc,... trong thùng đựng đá quý còn có một túi ngọc trai đường kính hơn một cm, nhưng Dạ Huyền Nguyệt vẫn không coi trọng những thứ này.
Bởi vì những thứ này ở thế giới viễn cổ cũng có rất nhiều, lam ngọc và hồng ngọc to bằng quả trứng gà, Dạ Huyền Nguyệt có thể nhặt được ở ven sông trong rừng, ở bờ biển cũng có thể nhặt được ngọc trai cực lớn, đủ màu sắc.
Bốn cái thùng này, Dạ Huyền Nguyệt chỉ liếc nhìn một cái liền cất vào không gian, còn lại cái thùng cuối cùng, mở ra một thùng trang sức được chế tác tinh xảo, tỉ mỉ, Dạ Huyền Nguyệt thích nhất là chúng.
Đây cũng là do tư tưởng người viễn cổ của Dạ Huyền Nguyệt chưa thay đổi, ở thế giới viễn cổ, đồ do con người tạo ra mới là đắt nhất, còn vàng và đá quý tồn tại tự nhiên thì có ở khắp nơi.
Vơ vét sạch sẽ đồ đạc trong mật thất dưới lòng đất, không chừa lại cho nhà họ Tần một cọng lông, Dạ Huyền Nguyệt hài lòng vỗ tay.
Ngay sau đó, cô lập tức ra khỏi mật thất dưới lòng đất, khôi phục lại lối vào, Dạ Huyền Nguyệt đoán chừng Trang Nhã Nhàn sẽ đến xem cô, dù sao Chu Minh Hãn đã thấy Trang Nhã Nhàn nhốt cô lại, nếu cô bệnh chết ở nhà họ Tần, cũng là một phiền phức.
Dạ Huyền Nguyệt đoán không sai chút nào, lối vào mật thất dưới lòng đất vừa đóng lại, cô còn chưa kịp nằm lại giường giả vờ hôn mê, Trang Nhã Nhàn đã bưng một bát cháo loãng vào.
"Còn có thể dậy à, tao cứ tưởng mày chết rồi đấy." Thấy Dạ Huyền Nguyệt dậy, Trang Nhã Nhàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó oán hận đặt bát cháo lên cái bàn ọp ẹp cạnh giường, "Uống cháo đi, sáng mai cút về quê cho tao, đây là giấy tờ tùy thân của mày."
Nếu là người bình thường, nhìn thấy một thùng vàng, chắc chắn sẽ sáng mắt, kích động không thôi, nhưng Dạ Huyền Nguyệt lại không hứng thú.
Còn chê bai nói: "Sao lại là thứ này chứ!"
Thật ra cũng không trách Dạ Huyền Nguyệt phản ứng như vậy, bởi vì thế giới viễn cổ mà cô sống, vàng rất nhiều, mọi người đều không coi trọng.
Khối vàng to bằng một con bò Dạ Huyền Nguyệt cũng đã từng thấy, vàng miếng nhỏ xíu như vậy, cô thật sự không coi vào đâu.
Tuy nhiên, Dạ Huyền Nguyệt vẫn cất vàng miếng vào không gian của mình, cô không coi trọng, cũng không để lại cho nhà họ Tần.
Trong ký ức của nguyên chủ, vàng miếng là thứ rất quý giá, người của thế giới này rất thích.
Hơn nữa vàng miếng nhỏ nhỏ một cái, Dạ Huyền Nguyệt càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Cất xong một thùng vàng miếng, Dạ Huyền Nguyệt tiếp tục mở cái thùng bên cạnh.
Cái thùng này là cả một thùng vàng thỏi.
Nhìn thấy cái này, Dạ Huyền Nguyệt còn thất vọng hơn cả khi nhìn thấy vàng miếng, vàng thỏi không đáng yêu bằng vàng miếng.
Dạ Huyền Nguyệt liếc nhìn một cái, liền đóng nắp lại, ném vào không gian, chuyển sang bên kia mở thùng.
Những thứ mở ra từ cái thùng bên kia, cuối cùng cũng khiến Dạ Huyền Nguyệt hứng thú, đây là một thùng đồ sứ.
Đồ sứ tinh xảo trong mắt Dạ Huyền Nguyệt vô cùng quý giá, cô không dám chạm vào, sợ làm vỡ.
Cô ngắm nghía một hồi, sau đó cẩn thận chuyển vào không gian.
Tiếp tục mở thùng, mở ra một thùng thư họa, Dạ Huyền Nguyệt cảm thấy giá trị của chúng cũng tương đương với đồ sứ.
Bên này tổng cộng mười cái thùng, mở ra đều là đồ sứ, thư họa và sách cổ, Dạ Huyền Nguyệt rất hài lòng.
Mở xong thùng bên này, Dạ Huyền Nguyệt quay lại chỗ mở ra vàng miếng, tiếp tục mở những cái thùng còn lại, lại mở ra thêm một thùng vàng miếng, hai thùng vàng thỏi, còn có hai thùng ngọc và đá quý.
Ngọc có ngọc lục bảo, cẩm thạch,... đá quý có kim cương to bằng trứng bồ câu, lam ngọc, hồng ngọc,... trong thùng đựng đá quý còn có một túi ngọc trai đường kính hơn một cm, nhưng Dạ Huyền Nguyệt vẫn không coi trọng những thứ này.
Bởi vì những thứ này ở thế giới viễn cổ cũng có rất nhiều, lam ngọc và hồng ngọc to bằng quả trứng gà, Dạ Huyền Nguyệt có thể nhặt được ở ven sông trong rừng, ở bờ biển cũng có thể nhặt được ngọc trai cực lớn, đủ màu sắc.
Bốn cái thùng này, Dạ Huyền Nguyệt chỉ liếc nhìn một cái liền cất vào không gian, còn lại cái thùng cuối cùng, mở ra một thùng trang sức được chế tác tinh xảo, tỉ mỉ, Dạ Huyền Nguyệt thích nhất là chúng.
Đây cũng là do tư tưởng người viễn cổ của Dạ Huyền Nguyệt chưa thay đổi, ở thế giới viễn cổ, đồ do con người tạo ra mới là đắt nhất, còn vàng và đá quý tồn tại tự nhiên thì có ở khắp nơi.
Vơ vét sạch sẽ đồ đạc trong mật thất dưới lòng đất, không chừa lại cho nhà họ Tần một cọng lông, Dạ Huyền Nguyệt hài lòng vỗ tay.
Ngay sau đó, cô lập tức ra khỏi mật thất dưới lòng đất, khôi phục lại lối vào, Dạ Huyền Nguyệt đoán chừng Trang Nhã Nhàn sẽ đến xem cô, dù sao Chu Minh Hãn đã thấy Trang Nhã Nhàn nhốt cô lại, nếu cô bệnh chết ở nhà họ Tần, cũng là một phiền phức.
Dạ Huyền Nguyệt đoán không sai chút nào, lối vào mật thất dưới lòng đất vừa đóng lại, cô còn chưa kịp nằm lại giường giả vờ hôn mê, Trang Nhã Nhàn đã bưng một bát cháo loãng vào.
"Còn có thể dậy à, tao cứ tưởng mày chết rồi đấy." Thấy Dạ Huyền Nguyệt dậy, Trang Nhã Nhàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó oán hận đặt bát cháo lên cái bàn ọp ẹp cạnh giường, "Uống cháo đi, sáng mai cút về quê cho tao, đây là giấy tờ tùy thân của mày."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.