Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 10:
Liệt Vô Hạ
27/05/2024
Muốn lập tức thay đổi hình tượng cho nguyên chủ, tạo ra hình tượng người tốt thì là không thể, ngược lại còn khiến người ta sinh nghi.
Có vẻ như cô nghĩ đơn giản quá rồi!
Lâm Sương Sương nhìn gương mặt luống cuống của Diệp Tĩnh Trinh, dứt khoát học theo dáng vẻ của nguyên chủ trong trí nhớ, cất cao giọng:
"Đủ rồi! Diệp Tĩnh Trinh, chị ăn no rửng mỡ đúng không? Cổ họng của em không thoải mái, chị còn muốn em nói mấy lần nữa mới được? Không phải em đã nói với chị rồi sao, đây là nhà của chị, chị muốn ở bao lâu thì ở, không cần làm ra dáng vẻ ngốc nghếch như vậy, nghe hiểu chưa?”
Ồ! Có vẻ thế này còn hiệu quả hơn, Diệp Tĩnh Trinh không run nữa, lập tức khúm núm:
"Đúng, đúng, Đông Tuyết, em xem chị này, không phải chị bị Tiểu Mỹ dọa sợ sao, chị biết rồi, chị biết rồi, cái đó, cảm ơn em!”
Lâm Sương Sương gia tăng lực tay, thô lỗ kéo Diệp Tĩnh Trinh ngồi xuống bên cạnh giường trúc, đặt tay cô ấy lên trán Tiểu Mỹ, khàn khàn nói:
"Chị ngồi ở đây, cứ một lát lại sờ trán con bé, nếu như phát sốt phải lập tức nói với em, nghe hiểu chưa?”
"Được, được, nghe hiểu, nghe hiểu, chị biết rồi, nhưng mà... cơm tối chị còn chưa nấu....”
"Em đi nấu... ý của em là, nói nhiều quá, không có chị nấu, em sẽ chết đói sao?”
"À, à, chị không có ý đó, chị, chị biết rồi.”
Cuối cùng, Lâm Sương Sương cũng đã trấn an được Diệp Tĩnh Trinh.
Diệp Tĩnh Trinh ngoan ngoãn ngồi đó, vẻ mặt hơi thấp thỏm, cũng có chút vui mừng.
Lâm Sương Sương nói chuyện lớn tiếng như vậy, Trịnh Kim Nga bèn đi tới, bất an ló đầu ở cửa hỏi: "Đông Tuyết, sao vậy? Tĩnh Trinh lại làm gì chọc con giận rồi sao?"
Nhìn bà mẹ chồng nhu nhược này, thật sự trong lòng Lâm Sương Sương thấy rất phiền muộn, nguyên chủ trở nên hống hách như vậy, ngoài việc từ nhỏ không được giáo dục đúng đắn ra thì không thể không kể đến sự nhẫn nhịn mọi lúc mọi nơi của bà mẹ chồng mềm yếu này.
Người ta ai cũng ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, thái độ của người khác đối với bạn, suy cho cùng, đó chẳng phải do chính bạn cho phép sao?
Bản thân bạn là cái bánh bao, chẳng lẽ lại trách chó cứ hay cắn bạn?
Lâm Sương Sương bèn thản nhiên nói: "Không có gì, con chỉ bảo chị trông nom Tiểu Mỹ cẩn thận thôi."
Khuôn mặt Trịnh Kim Nga giật giật, rõ ràng bà không tin lời Lâm Sương Sương, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Bà nghi hoặc nhìn con gái đang ngồi trên giường tre, cuối cùng cũng chỉ bảo sao nghe vậy nói:
"Ồ ồ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, cái đó, cái đó, mẹ đi nấu cơm tối, Đông Tuyết à, con muốn ăn gì? Còn một quả trứng gà này, con muốn chiên hay luộc?"
Trời ạ! Bà ấy đừng như vậy nữa được không?
Trong ký ức của nguyên chủ, cả gia đình này nợ nần chồng chất, trong nhà có Tiểu Mỹ còn nhỏ, Diệp Minh Dương thì ngày ngày làm lụng vất vả, còn Diệp Tĩnh Trinh, vì sợ nguyên chủ ghét bỏ nên mấy tháng nay không dám động đến đồ ăn có thịt, thế mà mẹ chồng này, cái gì cũng ưu tiên cho con dâu trước, chỉ sợ con dâu tức giận.
Đúng là nịnh nọt quá đáng!
Lâm Sương Sương học theo dáng vẻ của nguyên chủ, mặt sa sầm, nói: "Còn một quả mà cũng ăn à? Để lại đi! Mẹ nấu ăn không ngon, cơm tối hôm nay con sẽ tự nấu!"
"Hả? Ồ, được, được, vậy mẹ đi nhóm lửa cho con."
Trịnh Kim Nga chạy khỏi đó.
Lâm Sương Sương nhìn bóng lưng bà, cô hít một hơi thật sâu, không để mình mang vẻ áy náy.
Trong lòng cô, cô chỉ thương bà Trinh đã nuôi nấng mình, còn đối với Trịnh Kim Nga, cô chẳng có chút tình cảm nào cả.
Ngược lại, cô cảm thấy ở kiếp trước, bà Trinh trải qua nỗi đau mất con, cuối cùng rời khỏi nhà lại bị người ta lừa gạt, ít nhiều cũng do Trịnh Kim Nga làm mẹ mà không ra sức bảo vệ con gái!
Dù sao, Diệp Minh Dương nhất quyết muốn ly hôn, cô là đứa con dâu rẻ tiền xuyên không tới đây, chẳng cần phải xé toạc vết thương lòng, gọi một người không có quan hệ gì là "mẹ".
Cách gọi "mẹ" là nỗi đau cả đời của cô, tốt nhất đừng nhắc đến.
Lâm Sương Sương cúi đầu, che giấu nỗi khó chịu ngập tràn trong lòng, cô quay người lại dặn dò Diệp Tĩnh Trinh :
"Nhớ lời em, sốt thì gọi em ngay, sốt nhẹ còn có thể chờ nhưng sốt cao thì chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách!"
"Ừ, ừ, chị nhớ, chị nhớ rồi."
Diệp Tĩnh Trinh gật đầu lia lịa, dáng vẻ nghe theo răm rắp còn mang vẻ biết ơn khôn xiết nữa.
Lâm Sương Sương không nỡ nhìn, vội vàng bỏ đi.
Trong bếp.
Trịnh Kim Nga liếm liếm môi, bất an, nịnh nọt nhìn Lâm Sương Sương, nói:
"Đông Tuyết, mẹ nhóm lửa, cái đó... gạo không còn nhiều, lát nữa khi cho thêm cám vào, con để riêng ra một chỗ đừng cho thêm, con ăn gạo trắng. Được không?"
Lâm Sương Sương khẽ "ừm", không nói thêm về vấn đề này nữa, cô sợ mình không nhịn được mà mắng người mất.
Nhìn kìa, cả nhà đều ăn cơm độn thêm cám, chỉ riêng con dâu chẳng làm gì, không, chỉ làm việc xấu mà lại được ăn cơm trắng, có lẽ cả công xã cũng chẳng tìm ra nhà thứ hai như nhà này!
Tính tình người mẹ chồng này quá nhu nhược, cho nên mới sinh ra chuyện con dâu bắt nạt con gái!
Lâm Sương Sương mím môi, nhìn mấy cái nấm hương đã ngâm nở trên bếp, còn có mấy cây măng ở chân bếp, cúi đầu nói:
"Vừa rồi con thấy rau xanh trong vườn rất nhiều, mẹ đi hái một ít về đi."
Trịnh Kim Nga nào dám nói "không", bà lập tức đi ra ngoài.
Lâm Sương Sương coi như đã đuổi khéo mẹ chồng xong, cô lấy ra một nắm gạo trắng đã vo sạch, để riêng vào một cái bát nhỏ, cô nghĩ nếu Tiểu Mỹ tỉnh dậy thì có thể ăn chút cháo, sau đó mới cho số gạo còn lại vào nồi.
Bỏ xuống bếp, nhóm lửa, nấu sôi gạo, sau đó đổ cám vào nồi, đảo vài cái, để cám và gạo hòa quyện đều, sau đó tiếp tục nấu.
Một lát sau, trong bếp đã tràn ngập mùi thơm của cơm.
Có vẻ như cô nghĩ đơn giản quá rồi!
Lâm Sương Sương nhìn gương mặt luống cuống của Diệp Tĩnh Trinh, dứt khoát học theo dáng vẻ của nguyên chủ trong trí nhớ, cất cao giọng:
"Đủ rồi! Diệp Tĩnh Trinh, chị ăn no rửng mỡ đúng không? Cổ họng của em không thoải mái, chị còn muốn em nói mấy lần nữa mới được? Không phải em đã nói với chị rồi sao, đây là nhà của chị, chị muốn ở bao lâu thì ở, không cần làm ra dáng vẻ ngốc nghếch như vậy, nghe hiểu chưa?”
Ồ! Có vẻ thế này còn hiệu quả hơn, Diệp Tĩnh Trinh không run nữa, lập tức khúm núm:
"Đúng, đúng, Đông Tuyết, em xem chị này, không phải chị bị Tiểu Mỹ dọa sợ sao, chị biết rồi, chị biết rồi, cái đó, cảm ơn em!”
Lâm Sương Sương gia tăng lực tay, thô lỗ kéo Diệp Tĩnh Trinh ngồi xuống bên cạnh giường trúc, đặt tay cô ấy lên trán Tiểu Mỹ, khàn khàn nói:
"Chị ngồi ở đây, cứ một lát lại sờ trán con bé, nếu như phát sốt phải lập tức nói với em, nghe hiểu chưa?”
"Được, được, nghe hiểu, nghe hiểu, chị biết rồi, nhưng mà... cơm tối chị còn chưa nấu....”
"Em đi nấu... ý của em là, nói nhiều quá, không có chị nấu, em sẽ chết đói sao?”
"À, à, chị không có ý đó, chị, chị biết rồi.”
Cuối cùng, Lâm Sương Sương cũng đã trấn an được Diệp Tĩnh Trinh.
Diệp Tĩnh Trinh ngoan ngoãn ngồi đó, vẻ mặt hơi thấp thỏm, cũng có chút vui mừng.
Lâm Sương Sương nói chuyện lớn tiếng như vậy, Trịnh Kim Nga bèn đi tới, bất an ló đầu ở cửa hỏi: "Đông Tuyết, sao vậy? Tĩnh Trinh lại làm gì chọc con giận rồi sao?"
Nhìn bà mẹ chồng nhu nhược này, thật sự trong lòng Lâm Sương Sương thấy rất phiền muộn, nguyên chủ trở nên hống hách như vậy, ngoài việc từ nhỏ không được giáo dục đúng đắn ra thì không thể không kể đến sự nhẫn nhịn mọi lúc mọi nơi của bà mẹ chồng mềm yếu này.
Người ta ai cũng ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, thái độ của người khác đối với bạn, suy cho cùng, đó chẳng phải do chính bạn cho phép sao?
Bản thân bạn là cái bánh bao, chẳng lẽ lại trách chó cứ hay cắn bạn?
Lâm Sương Sương bèn thản nhiên nói: "Không có gì, con chỉ bảo chị trông nom Tiểu Mỹ cẩn thận thôi."
Khuôn mặt Trịnh Kim Nga giật giật, rõ ràng bà không tin lời Lâm Sương Sương, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Bà nghi hoặc nhìn con gái đang ngồi trên giường tre, cuối cùng cũng chỉ bảo sao nghe vậy nói:
"Ồ ồ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, cái đó, cái đó, mẹ đi nấu cơm tối, Đông Tuyết à, con muốn ăn gì? Còn một quả trứng gà này, con muốn chiên hay luộc?"
Trời ạ! Bà ấy đừng như vậy nữa được không?
Trong ký ức của nguyên chủ, cả gia đình này nợ nần chồng chất, trong nhà có Tiểu Mỹ còn nhỏ, Diệp Minh Dương thì ngày ngày làm lụng vất vả, còn Diệp Tĩnh Trinh, vì sợ nguyên chủ ghét bỏ nên mấy tháng nay không dám động đến đồ ăn có thịt, thế mà mẹ chồng này, cái gì cũng ưu tiên cho con dâu trước, chỉ sợ con dâu tức giận.
Đúng là nịnh nọt quá đáng!
Lâm Sương Sương học theo dáng vẻ của nguyên chủ, mặt sa sầm, nói: "Còn một quả mà cũng ăn à? Để lại đi! Mẹ nấu ăn không ngon, cơm tối hôm nay con sẽ tự nấu!"
"Hả? Ồ, được, được, vậy mẹ đi nhóm lửa cho con."
Trịnh Kim Nga chạy khỏi đó.
Lâm Sương Sương nhìn bóng lưng bà, cô hít một hơi thật sâu, không để mình mang vẻ áy náy.
Trong lòng cô, cô chỉ thương bà Trinh đã nuôi nấng mình, còn đối với Trịnh Kim Nga, cô chẳng có chút tình cảm nào cả.
Ngược lại, cô cảm thấy ở kiếp trước, bà Trinh trải qua nỗi đau mất con, cuối cùng rời khỏi nhà lại bị người ta lừa gạt, ít nhiều cũng do Trịnh Kim Nga làm mẹ mà không ra sức bảo vệ con gái!
Dù sao, Diệp Minh Dương nhất quyết muốn ly hôn, cô là đứa con dâu rẻ tiền xuyên không tới đây, chẳng cần phải xé toạc vết thương lòng, gọi một người không có quan hệ gì là "mẹ".
Cách gọi "mẹ" là nỗi đau cả đời của cô, tốt nhất đừng nhắc đến.
Lâm Sương Sương cúi đầu, che giấu nỗi khó chịu ngập tràn trong lòng, cô quay người lại dặn dò Diệp Tĩnh Trinh :
"Nhớ lời em, sốt thì gọi em ngay, sốt nhẹ còn có thể chờ nhưng sốt cao thì chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách!"
"Ừ, ừ, chị nhớ, chị nhớ rồi."
Diệp Tĩnh Trinh gật đầu lia lịa, dáng vẻ nghe theo răm rắp còn mang vẻ biết ơn khôn xiết nữa.
Lâm Sương Sương không nỡ nhìn, vội vàng bỏ đi.
Trong bếp.
Trịnh Kim Nga liếm liếm môi, bất an, nịnh nọt nhìn Lâm Sương Sương, nói:
"Đông Tuyết, mẹ nhóm lửa, cái đó... gạo không còn nhiều, lát nữa khi cho thêm cám vào, con để riêng ra một chỗ đừng cho thêm, con ăn gạo trắng. Được không?"
Lâm Sương Sương khẽ "ừm", không nói thêm về vấn đề này nữa, cô sợ mình không nhịn được mà mắng người mất.
Nhìn kìa, cả nhà đều ăn cơm độn thêm cám, chỉ riêng con dâu chẳng làm gì, không, chỉ làm việc xấu mà lại được ăn cơm trắng, có lẽ cả công xã cũng chẳng tìm ra nhà thứ hai như nhà này!
Tính tình người mẹ chồng này quá nhu nhược, cho nên mới sinh ra chuyện con dâu bắt nạt con gái!
Lâm Sương Sương mím môi, nhìn mấy cái nấm hương đã ngâm nở trên bếp, còn có mấy cây măng ở chân bếp, cúi đầu nói:
"Vừa rồi con thấy rau xanh trong vườn rất nhiều, mẹ đi hái một ít về đi."
Trịnh Kim Nga nào dám nói "không", bà lập tức đi ra ngoài.
Lâm Sương Sương coi như đã đuổi khéo mẹ chồng xong, cô lấy ra một nắm gạo trắng đã vo sạch, để riêng vào một cái bát nhỏ, cô nghĩ nếu Tiểu Mỹ tỉnh dậy thì có thể ăn chút cháo, sau đó mới cho số gạo còn lại vào nồi.
Bỏ xuống bếp, nhóm lửa, nấu sôi gạo, sau đó đổ cám vào nồi, đảo vài cái, để cám và gạo hòa quyện đều, sau đó tiếp tục nấu.
Một lát sau, trong bếp đã tràn ngập mùi thơm của cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.