Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 14:
Liệt Vô Hạ
27/05/2024
Thế nhưng, Lâm Sương Sương không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt của mình, chưa đợi Diệp Minh Dương nói xong, cô lập tức tránh anh, chạy đi.
Diệp Minh Dương nhìn theo bóng dáng Lâm Sương Sương, lông mày nhíu chặt.
Cô khóc cái gì chứ?
Cô mà cũng khóc sao?
Lúc nãy, lúc cô ngước đôi mắt đẫm lệ lướt qua anh, trong mắt cô còn tràn đầy vẻ u buồn.
Người phụ nữ như cô cũng biết đau lòng sao?
Người này hôm nay kỳ lạ thật!
“Chị, Lâm Đông Tuyết làm gì chị vậy?” Diệp Minh Dương đứng bên cạnh giường Tiểu Mỹ hỏi Diệp Tĩnh Trinh.
Diệp Tĩnh Trinh vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui nhỏ bé vì con gái đã tỉnh lại, mỉm cười nói:
“Hả? Cái gì? Minh Dương, Tiểu Mỹ tỉnh rồi, nói là đói bụng, vợ em vừa bảo mẹ nấu cháo, em có thể múc cho Tiểu Mỹ nửa bát được không? Vợ em cũng nói, nếu con bé ăn thì cũng không sao.”
Diệp Minh Dương còn muốn hỏi thêm, Tiểu Mỹ lim dim đôi mắt, khẽ gọi anh: “Cậu…”
Diệp Minh Dương lập tức nở nụ cười: “Ừ, Tiểu Mỹ, đỡ hơn chưa? Con chờ chút nhé, cậu đi lấy cháo cho con ăn, cho thêm chút rau cải và nấm hương, ngon lắm đấy.”
Tiểu Mỹ uể oải nhìn anh, rồi lại dùng ánh mắt cảnh giác không nên có ở một đứa trẻ ba tuổi nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự ngon ạ? Nhưng mà, con ăn rồi, mợ có mắng con không ạ?”
Diệp Minh Dương vừa mới kinh ngạc vì Lâm Sương Sương lại khóc, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh người đàn bà chanh chua Lâm Đông Tuyết lúc nào cũng mắng chửi con nít.
Anh bực bội mím môi, vẫn phải an ủi Tiểu Mỹ: “… Không mắng! Không ai mắng Tiểu Mỹ cả! Đừng sợ, con chờ chút nhé!”
Còn Lâm Sương Sương, sau khi về phòng, cô cũng chẳng thèm để ý đến cái gối bẩn thỉu của nguyên chủ, nhanh chóng cởi giày nhảy lên giường, thả màn xuống, vùi mặt vào trong chăn, âm thầm rơi lệ.
Những tháng ngày khốn khó không muốn nhớ lại;
Những tháng ngày luôn cảm thấy tủi thân vì không có bố mẹ yêu thương;
Những tháng ngày cô bị ốm, bà Trinh bất lực, chỉ biết ôm cô gọi “con ngoan”
Chúng không phải là những điều cô không muốn nhắc đến là sẽ quên đi được, chúng đã khắc sâu vào trái tim Lâm Sương Sương, trở thành một vết sẹo xấu xí.
Cho dù Lâm Sương Sương đã chết ở một thế giới song song khác, chúng vẫn cùng cô xuyên không đến đây, rồi đột nhiên vết sẹo ấy lại rỉ máu khiến trái tim cô đau đớn không chịu nổi.
Lâm Sương Sương chẳng thể làm gì được.
Bác sĩ tâm lý kiếp trước từng nói, đôi khi việc chấp nhận, không kìm nén, khóc ra, tất cả đều là những cách giúp điều chỉnh bệnh tâm lý.
Bây giờ, cô để mặc bản thân khóc, ở trong không gian nhỏ bé này, dưới tấm màn buông xuống.
Lâm Sương Sương cứ thế nằm sấp trên giường, bất động.
Ban đầu trong đầu cô còn nghĩ, lát nữa sẽ dậy đi xem con bé, nhưng mà cô quá mệt mỏi, đầu vẫn choáng váng, nằm mãi, chẳng biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị.
Lúc tỉnh lại lần nữa, trong đầu Lâm Sương Sương nghĩ: “Hỏng rồi, hỏng rồi, sao đồng hồ báo thức không kêu, đi làm muộn mất rồi.”
Cô bật dậy, nhìn xung quanh rồi lại thở dài, từ từ nằm xuống.
Ôi! Cô đã chết rồi, không cần phải vội vàng đi bàn giao công việc với người khác nữa, bây giờ cô đang ở những năm 80!
Cô lại nằm “phịch” xuống, rồi lập tức bật dậy.
Á! Cái gối này, hôi quá!
Lâm Đông Tuyết kia, có phải chưa bao giờ giặt gối không?
Lâm Sương Sương lục lọi ký ức của nguyên chủ, không khỏi bĩu môi.
Quần áo, giày dép của Lâm Đông Tuyết, nếu để bên ngoài phòng thì toàn do mẹ chồng Trịnh Kim Nga giặt giũ.
Nếu để trong phòng thì mẹ chồng không dám vào, Lâm Đông Tuyết cũng mặc kệ.
Cái gối này, từ khi Lâm Đông Tuyết về nhà chồng, chưa bao giờ tháo vỏ ra giặt cả!
Nếu không nhớ đến ký ức này thì thôi, đã nhớ đến rồi, Lâm Sương Sương thật sự không chịu nổi, cô nhanh chóng xuống giường.
Ngoài trời nắng đã lên cao, trong phòng đương nhiên cũng không còn bóng dáng Diệp Minh Dương.
Chiếc rương đựng chăn gối của Diệp Minh Dương vẫn y nguyên, cũng không biết tối qua anh có vào ngủ hay không.
Lâm Sương Sương không quan tâm, cũng không muốn quan tâm mà chỉ bước ra ngoài.
Trong phòng ngủ phía Tây.
Tiểu Mỹ ngồi trên giường, sắc mặt hơi vàng vọt, tay cầm một quả trứng đã bóc vỏ, đang cười với Diệp Tĩnh Trinh.
Lâm Sương Sương vừa bước một chân qua ngưỡng cửa, Tiểu Mỹ nhìn thấy cô, bàn tay cầm quả trứng lập tức giấu ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ lập tức tái mét.
Diệp Tĩnh Trinh cũng nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt mù mờ tuy không có cảm xúc, nhưng trên mặt lại đầy vẻ căng thẳng:
“Đông, Đông Tuyết, em dậy rồi à? Cái đó, cái đó, Minh Dương lúc ra ngoài, cứ nhất định đưa cho Tiểu Mỹ một quả trứng… Còn, còn nhất quyết phải bóc vỏ… Chị, chị…”
Diệp Tĩnh Trinh líu lưỡi, không nói tiếp được nữa.
Minh Dương cũng là đứa bướng bỉnh, hôm qua em dâu mới vì một quả trứng mà làm ầm ĩ cả nhà, con bé cũng bị một trận, vậy mà thằng bé vẫn nhất quyết phải bảo mẹ luộc trứng cho Tiểu Mỹ ăn lúc sáng sớm.
Con bé không dám nhận, anh bèn bóc vỏ, nhét vào tay con bé.
Bây giờ bị bắt quả tang, nhìn là biết lại có chuyện, ôi!
Nhưng mà em trai thương con bé, dù sao cũng là một tấm lòng tốt, chị dâu như cô ấy lại sợ hãi Lâm Đông Tuyết đến mức vừa nhìn thấy là khai ra hết, sao cô ấy lại vô dụng thế này?
Bây giờ phải làm sao đây?
Lâm Sương Sương nhìn dáng vẻ luống cuống của Diệp Tĩnh Trinh, trong lòng chua xót, nhưng trên mặt vẫn không để lộ, còn rút chân đã bước vào cửa ra ngoài, nhìn đứa trẻ:
“Tiểu Mỹ, con đỡ hơn chưa?”
Đứa trẻ nhỏ xíu mấp máy môi, run rẩy nói: “Dạ, dạ đỡ hơn rồi ạ, mợ.”
Lâm Sương Sương vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, khoanh tay trước ngực:
“Ừm, vậy thì tốt, vậy là có thể ăn trứng rồi. Nhưng mà, Tiểu Mỹ, con có biết hôm qua ăn trứng, vì sao mợ lại mắng con không?”
Diệp Minh Dương nhìn theo bóng dáng Lâm Sương Sương, lông mày nhíu chặt.
Cô khóc cái gì chứ?
Cô mà cũng khóc sao?
Lúc nãy, lúc cô ngước đôi mắt đẫm lệ lướt qua anh, trong mắt cô còn tràn đầy vẻ u buồn.
Người phụ nữ như cô cũng biết đau lòng sao?
Người này hôm nay kỳ lạ thật!
“Chị, Lâm Đông Tuyết làm gì chị vậy?” Diệp Minh Dương đứng bên cạnh giường Tiểu Mỹ hỏi Diệp Tĩnh Trinh.
Diệp Tĩnh Trinh vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui nhỏ bé vì con gái đã tỉnh lại, mỉm cười nói:
“Hả? Cái gì? Minh Dương, Tiểu Mỹ tỉnh rồi, nói là đói bụng, vợ em vừa bảo mẹ nấu cháo, em có thể múc cho Tiểu Mỹ nửa bát được không? Vợ em cũng nói, nếu con bé ăn thì cũng không sao.”
Diệp Minh Dương còn muốn hỏi thêm, Tiểu Mỹ lim dim đôi mắt, khẽ gọi anh: “Cậu…”
Diệp Minh Dương lập tức nở nụ cười: “Ừ, Tiểu Mỹ, đỡ hơn chưa? Con chờ chút nhé, cậu đi lấy cháo cho con ăn, cho thêm chút rau cải và nấm hương, ngon lắm đấy.”
Tiểu Mỹ uể oải nhìn anh, rồi lại dùng ánh mắt cảnh giác không nên có ở một đứa trẻ ba tuổi nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự ngon ạ? Nhưng mà, con ăn rồi, mợ có mắng con không ạ?”
Diệp Minh Dương vừa mới kinh ngạc vì Lâm Sương Sương lại khóc, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh người đàn bà chanh chua Lâm Đông Tuyết lúc nào cũng mắng chửi con nít.
Anh bực bội mím môi, vẫn phải an ủi Tiểu Mỹ: “… Không mắng! Không ai mắng Tiểu Mỹ cả! Đừng sợ, con chờ chút nhé!”
Còn Lâm Sương Sương, sau khi về phòng, cô cũng chẳng thèm để ý đến cái gối bẩn thỉu của nguyên chủ, nhanh chóng cởi giày nhảy lên giường, thả màn xuống, vùi mặt vào trong chăn, âm thầm rơi lệ.
Những tháng ngày khốn khó không muốn nhớ lại;
Những tháng ngày luôn cảm thấy tủi thân vì không có bố mẹ yêu thương;
Những tháng ngày cô bị ốm, bà Trinh bất lực, chỉ biết ôm cô gọi “con ngoan”
Chúng không phải là những điều cô không muốn nhắc đến là sẽ quên đi được, chúng đã khắc sâu vào trái tim Lâm Sương Sương, trở thành một vết sẹo xấu xí.
Cho dù Lâm Sương Sương đã chết ở một thế giới song song khác, chúng vẫn cùng cô xuyên không đến đây, rồi đột nhiên vết sẹo ấy lại rỉ máu khiến trái tim cô đau đớn không chịu nổi.
Lâm Sương Sương chẳng thể làm gì được.
Bác sĩ tâm lý kiếp trước từng nói, đôi khi việc chấp nhận, không kìm nén, khóc ra, tất cả đều là những cách giúp điều chỉnh bệnh tâm lý.
Bây giờ, cô để mặc bản thân khóc, ở trong không gian nhỏ bé này, dưới tấm màn buông xuống.
Lâm Sương Sương cứ thế nằm sấp trên giường, bất động.
Ban đầu trong đầu cô còn nghĩ, lát nữa sẽ dậy đi xem con bé, nhưng mà cô quá mệt mỏi, đầu vẫn choáng váng, nằm mãi, chẳng biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị.
Lúc tỉnh lại lần nữa, trong đầu Lâm Sương Sương nghĩ: “Hỏng rồi, hỏng rồi, sao đồng hồ báo thức không kêu, đi làm muộn mất rồi.”
Cô bật dậy, nhìn xung quanh rồi lại thở dài, từ từ nằm xuống.
Ôi! Cô đã chết rồi, không cần phải vội vàng đi bàn giao công việc với người khác nữa, bây giờ cô đang ở những năm 80!
Cô lại nằm “phịch” xuống, rồi lập tức bật dậy.
Á! Cái gối này, hôi quá!
Lâm Đông Tuyết kia, có phải chưa bao giờ giặt gối không?
Lâm Sương Sương lục lọi ký ức của nguyên chủ, không khỏi bĩu môi.
Quần áo, giày dép của Lâm Đông Tuyết, nếu để bên ngoài phòng thì toàn do mẹ chồng Trịnh Kim Nga giặt giũ.
Nếu để trong phòng thì mẹ chồng không dám vào, Lâm Đông Tuyết cũng mặc kệ.
Cái gối này, từ khi Lâm Đông Tuyết về nhà chồng, chưa bao giờ tháo vỏ ra giặt cả!
Nếu không nhớ đến ký ức này thì thôi, đã nhớ đến rồi, Lâm Sương Sương thật sự không chịu nổi, cô nhanh chóng xuống giường.
Ngoài trời nắng đã lên cao, trong phòng đương nhiên cũng không còn bóng dáng Diệp Minh Dương.
Chiếc rương đựng chăn gối của Diệp Minh Dương vẫn y nguyên, cũng không biết tối qua anh có vào ngủ hay không.
Lâm Sương Sương không quan tâm, cũng không muốn quan tâm mà chỉ bước ra ngoài.
Trong phòng ngủ phía Tây.
Tiểu Mỹ ngồi trên giường, sắc mặt hơi vàng vọt, tay cầm một quả trứng đã bóc vỏ, đang cười với Diệp Tĩnh Trinh.
Lâm Sương Sương vừa bước một chân qua ngưỡng cửa, Tiểu Mỹ nhìn thấy cô, bàn tay cầm quả trứng lập tức giấu ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ lập tức tái mét.
Diệp Tĩnh Trinh cũng nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt mù mờ tuy không có cảm xúc, nhưng trên mặt lại đầy vẻ căng thẳng:
“Đông, Đông Tuyết, em dậy rồi à? Cái đó, cái đó, Minh Dương lúc ra ngoài, cứ nhất định đưa cho Tiểu Mỹ một quả trứng… Còn, còn nhất quyết phải bóc vỏ… Chị, chị…”
Diệp Tĩnh Trinh líu lưỡi, không nói tiếp được nữa.
Minh Dương cũng là đứa bướng bỉnh, hôm qua em dâu mới vì một quả trứng mà làm ầm ĩ cả nhà, con bé cũng bị một trận, vậy mà thằng bé vẫn nhất quyết phải bảo mẹ luộc trứng cho Tiểu Mỹ ăn lúc sáng sớm.
Con bé không dám nhận, anh bèn bóc vỏ, nhét vào tay con bé.
Bây giờ bị bắt quả tang, nhìn là biết lại có chuyện, ôi!
Nhưng mà em trai thương con bé, dù sao cũng là một tấm lòng tốt, chị dâu như cô ấy lại sợ hãi Lâm Đông Tuyết đến mức vừa nhìn thấy là khai ra hết, sao cô ấy lại vô dụng thế này?
Bây giờ phải làm sao đây?
Lâm Sương Sương nhìn dáng vẻ luống cuống của Diệp Tĩnh Trinh, trong lòng chua xót, nhưng trên mặt vẫn không để lộ, còn rút chân đã bước vào cửa ra ngoài, nhìn đứa trẻ:
“Tiểu Mỹ, con đỡ hơn chưa?”
Đứa trẻ nhỏ xíu mấp máy môi, run rẩy nói: “Dạ, dạ đỡ hơn rồi ạ, mợ.”
Lâm Sương Sương vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, khoanh tay trước ngực:
“Ừm, vậy thì tốt, vậy là có thể ăn trứng rồi. Nhưng mà, Tiểu Mỹ, con có biết hôm qua ăn trứng, vì sao mợ lại mắng con không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.