Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 223:
Liệt Vô Hạ
20/06/2024
Diệp Tĩnh Trinh xách cái ca tráng men đựng canh cá và một hộp cơm, dẫn theo Tiểu Mỹ dạo bước chầm chậm, khuôn mặt cứ ẩn hiện nụ cười.
Sáng nay họ dậy sớm, nấu đồ ăn xong cũng chỉ mới hơn 6 giờ, trên đường đi, họ thường xuyên dừng lại để nhìn ngắm xung quanh, Tiểu Mỹ còn dạy Diệp Tĩnh Trinh những thứ gặp được trên đường gọi là gì, dù vậy, khi sắp đến trấn trên cũng chỉ mới hơn 7 giờ thôi.
Diệp Tĩnh Trinh hỏi đường và tìm được trạm y tế.
Cô ấy đứng trước phòng bệnh của Từ Tiểu Xuân, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định lấy kính ra đeo lên.
Chữa mắt tốn nhiều tiền, chị dâu Sương Sương lại đang giận gia đình của cô, suy cho cùng cũng là thông gia, nếu để Từ Tiểu Xuân biết mình đã hết mù thì sẽ mang lại phiền phức cho Lâm Sương Sương.
Diệp Tĩnh Trinh còn cúi người thì thầm với Tiểu Mỹ vài câu.
Tiểu Mỹ là đứa bé lanh lợi, gật đầu lia lịa, nắm chặt tay mẹ dẫn cô ấy vào chiếc giường bệnh trong phòng:
“Cô ơi, con là Diệp Tiểu Mỹ, mợ con tên Sương Sương, nay con và mẹ con tới đưa đồ ăn ngon cho cô ạ.”
Từ Tiểu Xuân đang nằm trên giường suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng trẻ con, nhìn sang thì thấy một bé gái có đôi má đỏ hồng, mắt to, buộc tóc đuôi ngựa đang đứng trước giường của mình.
Nhìn lên nữa thì thấy một người phụ nữ đeo kính râm đang mỉm cười.
Đúng thật là chị chồng bị mù của em dâu mình!
Từ Tiểu Xuân cựa quậy ngồi dậy: "Ôi, đúng là chị chồng của Sương Sương…”
Nhưng cô ấy thấy người chị chồng mù này hành động cứ như nhìn thấy được vậy, lập tức đi tới nhẹ nhàng đè cô ấy lại: "Đừng vội đừng vội, ngồi từ từ thôi.”
Chị chồng mù lấy hộp cơm và ca tráng men ra, cười nói:
"Chị dâu Sương Sương ăn chút đi. Sương Sương bận quá, nếu đợi đi thành phố Tô về mới đem tới thì mất ngon, chị rảnh nên tới đưa thay em ấy. Em sờ thử đi, vẫn còn ấm đấy, không biết có hợp khẩu vị của em không, nếu em không ăn được canh cá thì vẫn còn món cá kho tộ, nếm thử chút nhé?”
Từ Tiểu Xuân mím môi nhìn Diệp Tĩnh Trinh.
Sao cô ấy lấy đồ ăn lưu loát quá vậy?
Thật không ngờ, nếu không phải biết trước thì Từ Tiểu Xuân thật sự không nghĩ Diệp Tĩnh Trinh là người mù, cái gì cô ấy cũng làm được hết!
Từ Tiểu Xuân rất bùi ngùi, từ từ ngồi dậy rồi nói:
"Chị phải đến tận đây đưa đồ cho em, thật phiền chị quá. Chị cũng ngồi đi, đây là… Tiểu Mỹ đúng không? Xinh đẹp thật đấy, Tiểu Mỹ ngồi đi con.”
Tiểu Mỹ rất lanh lợi, tự đi kéo cái ghế đẩu qua ngồi xuống, rồi nói với Từ Tiểu Xuân: "Cảm ơn cô ạ.”
Từ Tiểu Xuân nhìn những cử chỉ đó, không nhịn được khen ngợi: "Ôi, con bé dẻo miệng và lễ phép quá, ai dạy con thế?”
Tiểu Mỹ chớp mắt: "Mợ con dạy ạ.”
"Ồ, mợ con thật, thật, thật là giỏi.” Từ Tiểu Xuân không biết nói gì thêm, qua thật lâu cũng không tìm được từ ngữ.
Nói thật, trước kia ngoại trừ mẹ chồng hung dữ ra thì em chồng chính là người hỗn hào và ngang ngược nhất.
Trước khi lấy chồng rất thường xuyên bắt nạt Từ Tiểu Xuân, cho dù có gả đi rồi thì lúc về nhà ăn cơm cũng không hề tôn trọng hay thân thiện với Từ Tiểu Xuân chút nào.
Chỉ có lần về nhà sau tết năm nay, em chồng mới trở nên hiểu chuyện và lễ phép.
Mà lần này cũng may có em chồng khuyên giải nên Từ Tiểu Xuân mới không buông bỏ, thậm chí còn muốn tiếp tục sống thật tốt.
Bây giờ nghe Tiểu Mỹ nói vậy, Từ Tiểu Xuân lập tức thấy bùi ngùi, thật không ngờ, em chồng không chỉ đối xử tốt với mình, mà còn tốt với cả người chị chồng mù mà trước đây cô rất khinh thường, thậm chí còn dạy bảo cô cháu gái vốn là gánh nặng thật tốt.
Con người đúng thật là có thể thay đổi để trở nên tốt hơn!
Diệp Tĩnh Trinh mở ca tráng men ra, đưa cho Từ Tiểu Xuân cái thìa sứ được bọc trong chiếc khăn lông:
"Ăn một miếng đi, nguội sẽ mất ngon. Nhờ Sương Sương giỏi nên mới bắt được con cá vược to, ít xương, rất dễ ăn. Chị để chút gia vị vào để bớt tanh, một nửa nấu canh, một nửa kho tộ, món nào ăn được thì cố gắng ăn nhiều vào, tốt cho mẹ lẫn con. Muỗng sạch sẽ lắm, em ăn xong thì lấy khăn này lau.”
Cực kỳ chu đáo, giọng điệu còn dịu dàng.
Từ Tiểu Xuân nhận lấy, lòng rất ấm áp, mũi cũng cay xè: "Cảm ơn chị.”
Canh cá tươi thật sự rất ngon, không hề có mùi tanh.
Ăn xong, tâm trạng Từ Tiểu Xuân tốt lên rất nhiều.
Diệp Tĩnh Trinh ngồi kể chuyện gia đình với Từ Tiểu Xuân một lúc rồi mới nói:
“Sương Sương dặn hôm nay tầm trưa em ấy mới về, bảo em đừng lo, em ấy đã nói đến thăm em thì em ấy chắc chắn sẽ đến.”
Sau khi nghe Diệp Tĩnh Trinh kể mấy cái tốt của Lâm Sương Sương, Từ Tiểu Xuân lại càng thêm bùi ngùi:
“Em không lo gì đâu. Thật không ngờ em ấy lại giỏi giang như vậy, còn biết làm đậu phụ khô bán. Thiệt tình, em chỉ là kẻ vô dụng, còn phiền em ấy phải chạy ngược chạy xuôi.”
Diệp Tĩnh Trinh: "Đúng là Sương Sương giỏi giang thật, nhưng em cũng đừng nói bản thân như vậy, nếu nói về vô dụng, chị mới là người vô dụng đây, nhưng đi theo Sương Sương, chị cũng sống tốt lên đấy thôi? Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, mai chị sẽ đến đưa đồ ăn cho em tiếp.”
"Sao em dám mặt dày phiền chị được… Chị đi đường hẳn là rất khó khăn.”
"À… Chị quen rồi, cũng không sao. Không vấn đề gì đâu, Sương Sương cũng bảo chị cần đi tới đi lui, chỉ cần em không chê chị thì chị sẽ tới bầu bạn với em, giúp em giải tỏa nỗi buồn. Chuyện… Chuyện của em thì chị cũng biết chút chút. Thôi, trời sẽ không tuyệt đường cùng của bất cứ ai, bây giờ em đang mang thai, hãy nghĩ thoáng lên, em nhìn chị xem, không phải chị vẫn sống tốt sao? Không có gì là không thể vượt qua được hết, em nói đúng không?”
Sáng nay họ dậy sớm, nấu đồ ăn xong cũng chỉ mới hơn 6 giờ, trên đường đi, họ thường xuyên dừng lại để nhìn ngắm xung quanh, Tiểu Mỹ còn dạy Diệp Tĩnh Trinh những thứ gặp được trên đường gọi là gì, dù vậy, khi sắp đến trấn trên cũng chỉ mới hơn 7 giờ thôi.
Diệp Tĩnh Trinh hỏi đường và tìm được trạm y tế.
Cô ấy đứng trước phòng bệnh của Từ Tiểu Xuân, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định lấy kính ra đeo lên.
Chữa mắt tốn nhiều tiền, chị dâu Sương Sương lại đang giận gia đình của cô, suy cho cùng cũng là thông gia, nếu để Từ Tiểu Xuân biết mình đã hết mù thì sẽ mang lại phiền phức cho Lâm Sương Sương.
Diệp Tĩnh Trinh còn cúi người thì thầm với Tiểu Mỹ vài câu.
Tiểu Mỹ là đứa bé lanh lợi, gật đầu lia lịa, nắm chặt tay mẹ dẫn cô ấy vào chiếc giường bệnh trong phòng:
“Cô ơi, con là Diệp Tiểu Mỹ, mợ con tên Sương Sương, nay con và mẹ con tới đưa đồ ăn ngon cho cô ạ.”
Từ Tiểu Xuân đang nằm trên giường suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng trẻ con, nhìn sang thì thấy một bé gái có đôi má đỏ hồng, mắt to, buộc tóc đuôi ngựa đang đứng trước giường của mình.
Nhìn lên nữa thì thấy một người phụ nữ đeo kính râm đang mỉm cười.
Đúng thật là chị chồng bị mù của em dâu mình!
Từ Tiểu Xuân cựa quậy ngồi dậy: "Ôi, đúng là chị chồng của Sương Sương…”
Nhưng cô ấy thấy người chị chồng mù này hành động cứ như nhìn thấy được vậy, lập tức đi tới nhẹ nhàng đè cô ấy lại: "Đừng vội đừng vội, ngồi từ từ thôi.”
Chị chồng mù lấy hộp cơm và ca tráng men ra, cười nói:
"Chị dâu Sương Sương ăn chút đi. Sương Sương bận quá, nếu đợi đi thành phố Tô về mới đem tới thì mất ngon, chị rảnh nên tới đưa thay em ấy. Em sờ thử đi, vẫn còn ấm đấy, không biết có hợp khẩu vị của em không, nếu em không ăn được canh cá thì vẫn còn món cá kho tộ, nếm thử chút nhé?”
Từ Tiểu Xuân mím môi nhìn Diệp Tĩnh Trinh.
Sao cô ấy lấy đồ ăn lưu loát quá vậy?
Thật không ngờ, nếu không phải biết trước thì Từ Tiểu Xuân thật sự không nghĩ Diệp Tĩnh Trinh là người mù, cái gì cô ấy cũng làm được hết!
Từ Tiểu Xuân rất bùi ngùi, từ từ ngồi dậy rồi nói:
"Chị phải đến tận đây đưa đồ cho em, thật phiền chị quá. Chị cũng ngồi đi, đây là… Tiểu Mỹ đúng không? Xinh đẹp thật đấy, Tiểu Mỹ ngồi đi con.”
Tiểu Mỹ rất lanh lợi, tự đi kéo cái ghế đẩu qua ngồi xuống, rồi nói với Từ Tiểu Xuân: "Cảm ơn cô ạ.”
Từ Tiểu Xuân nhìn những cử chỉ đó, không nhịn được khen ngợi: "Ôi, con bé dẻo miệng và lễ phép quá, ai dạy con thế?”
Tiểu Mỹ chớp mắt: "Mợ con dạy ạ.”
"Ồ, mợ con thật, thật, thật là giỏi.” Từ Tiểu Xuân không biết nói gì thêm, qua thật lâu cũng không tìm được từ ngữ.
Nói thật, trước kia ngoại trừ mẹ chồng hung dữ ra thì em chồng chính là người hỗn hào và ngang ngược nhất.
Trước khi lấy chồng rất thường xuyên bắt nạt Từ Tiểu Xuân, cho dù có gả đi rồi thì lúc về nhà ăn cơm cũng không hề tôn trọng hay thân thiện với Từ Tiểu Xuân chút nào.
Chỉ có lần về nhà sau tết năm nay, em chồng mới trở nên hiểu chuyện và lễ phép.
Mà lần này cũng may có em chồng khuyên giải nên Từ Tiểu Xuân mới không buông bỏ, thậm chí còn muốn tiếp tục sống thật tốt.
Bây giờ nghe Tiểu Mỹ nói vậy, Từ Tiểu Xuân lập tức thấy bùi ngùi, thật không ngờ, em chồng không chỉ đối xử tốt với mình, mà còn tốt với cả người chị chồng mù mà trước đây cô rất khinh thường, thậm chí còn dạy bảo cô cháu gái vốn là gánh nặng thật tốt.
Con người đúng thật là có thể thay đổi để trở nên tốt hơn!
Diệp Tĩnh Trinh mở ca tráng men ra, đưa cho Từ Tiểu Xuân cái thìa sứ được bọc trong chiếc khăn lông:
"Ăn một miếng đi, nguội sẽ mất ngon. Nhờ Sương Sương giỏi nên mới bắt được con cá vược to, ít xương, rất dễ ăn. Chị để chút gia vị vào để bớt tanh, một nửa nấu canh, một nửa kho tộ, món nào ăn được thì cố gắng ăn nhiều vào, tốt cho mẹ lẫn con. Muỗng sạch sẽ lắm, em ăn xong thì lấy khăn này lau.”
Cực kỳ chu đáo, giọng điệu còn dịu dàng.
Từ Tiểu Xuân nhận lấy, lòng rất ấm áp, mũi cũng cay xè: "Cảm ơn chị.”
Canh cá tươi thật sự rất ngon, không hề có mùi tanh.
Ăn xong, tâm trạng Từ Tiểu Xuân tốt lên rất nhiều.
Diệp Tĩnh Trinh ngồi kể chuyện gia đình với Từ Tiểu Xuân một lúc rồi mới nói:
“Sương Sương dặn hôm nay tầm trưa em ấy mới về, bảo em đừng lo, em ấy đã nói đến thăm em thì em ấy chắc chắn sẽ đến.”
Sau khi nghe Diệp Tĩnh Trinh kể mấy cái tốt của Lâm Sương Sương, Từ Tiểu Xuân lại càng thêm bùi ngùi:
“Em không lo gì đâu. Thật không ngờ em ấy lại giỏi giang như vậy, còn biết làm đậu phụ khô bán. Thiệt tình, em chỉ là kẻ vô dụng, còn phiền em ấy phải chạy ngược chạy xuôi.”
Diệp Tĩnh Trinh: "Đúng là Sương Sương giỏi giang thật, nhưng em cũng đừng nói bản thân như vậy, nếu nói về vô dụng, chị mới là người vô dụng đây, nhưng đi theo Sương Sương, chị cũng sống tốt lên đấy thôi? Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, mai chị sẽ đến đưa đồ ăn cho em tiếp.”
"Sao em dám mặt dày phiền chị được… Chị đi đường hẳn là rất khó khăn.”
"À… Chị quen rồi, cũng không sao. Không vấn đề gì đâu, Sương Sương cũng bảo chị cần đi tới đi lui, chỉ cần em không chê chị thì chị sẽ tới bầu bạn với em, giúp em giải tỏa nỗi buồn. Chuyện… Chuyện của em thì chị cũng biết chút chút. Thôi, trời sẽ không tuyệt đường cùng của bất cứ ai, bây giờ em đang mang thai, hãy nghĩ thoáng lên, em nhìn chị xem, không phải chị vẫn sống tốt sao? Không có gì là không thể vượt qua được hết, em nói đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.