Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 46:
Liệt Vô Hạ
01/06/2024
"Không có, Đông Tuyết đối xử với chị rất tốt, vô cùng tốt.”
"Cô ta cũng không mắng Tiểu Mỹ?”
"Em xem em kìa, vậy em tự đi hỏi Tiểu Mỹ đi." Diệp Tĩnh Trinh nói xong, lập tức gọi con gái: "Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, tới đây, cậu đang tìm con đó!”
Tiểu Mỹ đang ở cạnh giếng, cái được cái không rửa trứng gà!
Hôm qua sau bữa tối mợ có nói, Tiểu Mỹ giúp bà ngoại rửa trứng gà, đếm trứng gà thì về sau mỗi tuần đều mua thịt một lần, còn cho cô bé... năm hào.
Tuy Tiểu Mỹ không biết mỗi tuần là có ý gì, nhưng chỉ cần có thịt ăn đã là chuyện hạnh phúc biết bao! Còn có năm hào, mẹ nói, năm hào có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon!
Thật ra cô bé còn nhỏ như thế cũng không rửa được gì, nhưng cô bé có thể bỏ trứng gà vào trong nước, cũng không làm vỡ, lại có thể học đếm, Lâm Sương Sương không biết dỗ trẻ con nên chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để cổ vũ cô bé.
Tiểu Mỹ "bịch bịch" chạy qua, cô bé ngẩng đầu hỏi Diệp Minh Dương: "Cậu ơi, cậu tắm xong rồi ạ?”
Tiểu Mỹ vô cùng giống Diệp Tĩnh Trinh, khuôn mặt còn có chút dáng vẻ Diệp Minh Dương, cháu ngoại ruột có vẻ giống mình này khiến Diệp Minh Dương rất yêu thích.
Đối với cô bé, Diệp Minh Dương dù thế nào cũng sẽ không tức giận: "Cậu tắm xong rồi, cậu có chuyện muốn nói với con!”
"Cậu, vậy cậu có thể vừa rửa trứng gà vừa nói với con được không?”
"Rửa trứng gà? Ai bảo con rửa trứng gà?”
"Mợ.”
Diệp Minh Dương nhíu mày: "Trời lạnh như vậy rửa trứng gà cái gì, Tiểu Mỹ, đừng rửa nữa!”
"Không không, là con muốn rửa, nước giếng không lạnh, mẹ còn đổ thêm chút nước nóng cho con nữa! Mợ nói, Tiểu Mỹ giúp bà rửa trứng gà, đếm trứng gà, mợ sẽ mua thịt cho Tiểu Mỹ ăn.”
Mua thịt?
Người phụ nữ kia vì trứng gà mà suýt chút nữa làm mất đứa bé, còn mua thịt?!
Đúng là lừa gạt trẻ con!
Diệp Minh Dương bĩu môi: "Hừ! Mợ lừa con đấy, con không cần để ý tới cô ta.”
"Không có mà, cậu, mợ không lừa con, mợ thật sự mua thịt cho Tiểu Mỹ ăn, trong nhà còn có cá, mỗi ngày đều có trứng gà ăn!”
Diệp Minh Dương không thể tin nổi nhìn về phía Diệp Tĩnh Trinh.
Diệp Tĩnh Trinh như cảm nhận được ánh mắt của em trai, cô ấy nói:
"Còn không phải sao! Đông Tuyết bán nấm rồi mua một ít thịt, bản thân không ăn mấy miếng đã cho Tiểu Mỹ hết, tuy em ấy không nói nhiều nhưng trong lòng chị biết, em ấy đang thương Tiểu Mỹ.”
Không nói nhiều?
Thương Tiểu Mỹ?
Chị đang nói Lâm Đông Tuyết sao?
Người mà chỉ cần ở nhà là gà bay chó sủa, mắng người tới nước miếng văng tung tóe, anh tận mắt thấy người phụ nữ kia lén lút nhéo đùi Tiểu Mỹ, còn bảo là nói không nhiều, thương Tiểu Mỹ?
Tại sao chị gái lại nói dối anh như vậy?
Diệp Minh Dương vô cùng nghi ngờ.
Đúng lúc này Trịnh Kim Nga xách một rổ trứng gà trở về.
Bà trông thấy Diệp Minh Dương thì đầu tiên là vui vẻ quan tâm con trai, sau đó hỏi Diệp Tĩnh Trinh: "Đông Tuyết đã về chưa? hôm nay thế nào rồi? kiếm được bao nhiêu tiền?”
Vẻ mặt hưng phấn của bà rất khác so với vẻ mặt ủ mày chau trước đây!
Diệp Minh Dương thấy vậy thì sững sờ, nghe chị và mẹ thảo luận về việc nấu trứng gà, giọng điệu vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng, Diệp Minh Dương cũng mơ màng theo.
Trong nháy mắt, Diệp Tĩnh Trinh và mẹ đều bận rộn đi đến phòng bếp.
Diệp Minh Dương cau mày trở lại trong phòng, lòng tràn đầy nghi hoặc, anh đứng bên giường nhìn Lâm Sương Sương.
Cô vẫn chưa cởi quần áo ngoài, cứ như vậy nằm sấp trên giường.
Trên người cô là một bộ áo bông rất cũ, được giặt thành màu xám nhạt, không còn dáng vẻ tươi đẹp như trước kia, ngày nào cũng giống như chim khổng tước.
Tóc của cô không biết đã cắt đi từ lúc nào, chỉ còn lại một bím tóc ngắn ngủn, có chút xốc xếch được buộc gọn ở sau đầu, so với dáng vẻ giả bộ thục nữ loay hoay làm dáng trước kia thì có thêm vẻ hoạt bát.
Bởi vì nằm sấp nên miệng của cô bị chen đến biến hình, hơi nhếch lên, lông mi tạo thành một bóng râm trên mặt, che đi đôi mắt khiến người ta chán ghét kia.
Mà một bên má cô đỏ hồng, có vài sợi tóc, theo hơi thở của cô nhẹ nhàng khẽ lên xuống... người nhìn thấy đều ngứa cho cô.
Cô, thật sự thay đổi rồi sao?
Không không không, vừa rồi còn không biết xấu hổ xông vào phòng lúc anh đang tắm mà!
Người phụ nữ này, cho dù cô giả vờ thế nào thì cũng đều không thay đổi được tính tình hung hãn ngang ngược!
Nếu không, có người phụ nữ nào thấy đàn ông đang tắm rửa còn đi vào trong, có người phụ nữ nào sẽ nói loại lời "nhìn thấy rất nhiều chim trong rừng" như thế chứ?
Dù sao bọn họ cũng còn chưa... cái kia đâu.
Không thể tin tưởng cô!
Diệp Minh Dương mở mắt, nặng nề thở dài.
Người phụ nữ này, trước đó đã làm bộ làm tịch, còn nhớ rõ lúc anh mới trở về, cô còn giả vờ ôn nhu, nhỏ giọng hỏi anh tích góp được bao nhiêu tiền.
Kết quả anh vừa nói không để dành được tiền, đều gửi về cho bố khám bệnh thì người phụ nữ này lập tức trở mặt mắng người, nói vô số lời khó nghe, còn vỗ mép giường nói không có tiền đừng mong động phòng, sắc mặt kia muốn bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm.
Hừ! Đừng tưởng rằng đối xử tử tế với Tiểu Mỹ và chị gái mấy ngày thì anh sẽ thay đổi cách nhìn của mình với cô, anh cũng không phải kẻ ngu thấy phụ nữ là không đi nổi như mấy tên ngốc trong thôn!
Anh phải nhân lúc cô ngủ, nhanh chóng làm xong chuyện quan trọng.
Diệp Minh Dương nặng nề bước ra ngoài, đi tới phòng bếp gọi mẹ:
"Mẹ, mẹ tới đây một chút, con có việc muốn nói với mẹ.”
Trịnh Kim Nga buộc tạp dề đi ra: "Sao vậy? Minh Dương.”
Diệp Minh Dương lập tức đi thẳng về phía phòng của mẹ, Trịnh Kim Nga đành phải đi theo.
Diệp Minh Dương đóng cửa phòng lại, sau đó móc một chồng tiền thật dày từ trong túi quần ra, đưa cho mẹ: "Mẹ, năm trăm tệ này mẹ cầm trước, chờ con tích góp đủ sẽ ly hôn.”
"Cô ta cũng không mắng Tiểu Mỹ?”
"Em xem em kìa, vậy em tự đi hỏi Tiểu Mỹ đi." Diệp Tĩnh Trinh nói xong, lập tức gọi con gái: "Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, tới đây, cậu đang tìm con đó!”
Tiểu Mỹ đang ở cạnh giếng, cái được cái không rửa trứng gà!
Hôm qua sau bữa tối mợ có nói, Tiểu Mỹ giúp bà ngoại rửa trứng gà, đếm trứng gà thì về sau mỗi tuần đều mua thịt một lần, còn cho cô bé... năm hào.
Tuy Tiểu Mỹ không biết mỗi tuần là có ý gì, nhưng chỉ cần có thịt ăn đã là chuyện hạnh phúc biết bao! Còn có năm hào, mẹ nói, năm hào có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon!
Thật ra cô bé còn nhỏ như thế cũng không rửa được gì, nhưng cô bé có thể bỏ trứng gà vào trong nước, cũng không làm vỡ, lại có thể học đếm, Lâm Sương Sương không biết dỗ trẻ con nên chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để cổ vũ cô bé.
Tiểu Mỹ "bịch bịch" chạy qua, cô bé ngẩng đầu hỏi Diệp Minh Dương: "Cậu ơi, cậu tắm xong rồi ạ?”
Tiểu Mỹ vô cùng giống Diệp Tĩnh Trinh, khuôn mặt còn có chút dáng vẻ Diệp Minh Dương, cháu ngoại ruột có vẻ giống mình này khiến Diệp Minh Dương rất yêu thích.
Đối với cô bé, Diệp Minh Dương dù thế nào cũng sẽ không tức giận: "Cậu tắm xong rồi, cậu có chuyện muốn nói với con!”
"Cậu, vậy cậu có thể vừa rửa trứng gà vừa nói với con được không?”
"Rửa trứng gà? Ai bảo con rửa trứng gà?”
"Mợ.”
Diệp Minh Dương nhíu mày: "Trời lạnh như vậy rửa trứng gà cái gì, Tiểu Mỹ, đừng rửa nữa!”
"Không không, là con muốn rửa, nước giếng không lạnh, mẹ còn đổ thêm chút nước nóng cho con nữa! Mợ nói, Tiểu Mỹ giúp bà rửa trứng gà, đếm trứng gà, mợ sẽ mua thịt cho Tiểu Mỹ ăn.”
Mua thịt?
Người phụ nữ kia vì trứng gà mà suýt chút nữa làm mất đứa bé, còn mua thịt?!
Đúng là lừa gạt trẻ con!
Diệp Minh Dương bĩu môi: "Hừ! Mợ lừa con đấy, con không cần để ý tới cô ta.”
"Không có mà, cậu, mợ không lừa con, mợ thật sự mua thịt cho Tiểu Mỹ ăn, trong nhà còn có cá, mỗi ngày đều có trứng gà ăn!”
Diệp Minh Dương không thể tin nổi nhìn về phía Diệp Tĩnh Trinh.
Diệp Tĩnh Trinh như cảm nhận được ánh mắt của em trai, cô ấy nói:
"Còn không phải sao! Đông Tuyết bán nấm rồi mua một ít thịt, bản thân không ăn mấy miếng đã cho Tiểu Mỹ hết, tuy em ấy không nói nhiều nhưng trong lòng chị biết, em ấy đang thương Tiểu Mỹ.”
Không nói nhiều?
Thương Tiểu Mỹ?
Chị đang nói Lâm Đông Tuyết sao?
Người mà chỉ cần ở nhà là gà bay chó sủa, mắng người tới nước miếng văng tung tóe, anh tận mắt thấy người phụ nữ kia lén lút nhéo đùi Tiểu Mỹ, còn bảo là nói không nhiều, thương Tiểu Mỹ?
Tại sao chị gái lại nói dối anh như vậy?
Diệp Minh Dương vô cùng nghi ngờ.
Đúng lúc này Trịnh Kim Nga xách một rổ trứng gà trở về.
Bà trông thấy Diệp Minh Dương thì đầu tiên là vui vẻ quan tâm con trai, sau đó hỏi Diệp Tĩnh Trinh: "Đông Tuyết đã về chưa? hôm nay thế nào rồi? kiếm được bao nhiêu tiền?”
Vẻ mặt hưng phấn của bà rất khác so với vẻ mặt ủ mày chau trước đây!
Diệp Minh Dương thấy vậy thì sững sờ, nghe chị và mẹ thảo luận về việc nấu trứng gà, giọng điệu vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng, Diệp Minh Dương cũng mơ màng theo.
Trong nháy mắt, Diệp Tĩnh Trinh và mẹ đều bận rộn đi đến phòng bếp.
Diệp Minh Dương cau mày trở lại trong phòng, lòng tràn đầy nghi hoặc, anh đứng bên giường nhìn Lâm Sương Sương.
Cô vẫn chưa cởi quần áo ngoài, cứ như vậy nằm sấp trên giường.
Trên người cô là một bộ áo bông rất cũ, được giặt thành màu xám nhạt, không còn dáng vẻ tươi đẹp như trước kia, ngày nào cũng giống như chim khổng tước.
Tóc của cô không biết đã cắt đi từ lúc nào, chỉ còn lại một bím tóc ngắn ngủn, có chút xốc xếch được buộc gọn ở sau đầu, so với dáng vẻ giả bộ thục nữ loay hoay làm dáng trước kia thì có thêm vẻ hoạt bát.
Bởi vì nằm sấp nên miệng của cô bị chen đến biến hình, hơi nhếch lên, lông mi tạo thành một bóng râm trên mặt, che đi đôi mắt khiến người ta chán ghét kia.
Mà một bên má cô đỏ hồng, có vài sợi tóc, theo hơi thở của cô nhẹ nhàng khẽ lên xuống... người nhìn thấy đều ngứa cho cô.
Cô, thật sự thay đổi rồi sao?
Không không không, vừa rồi còn không biết xấu hổ xông vào phòng lúc anh đang tắm mà!
Người phụ nữ này, cho dù cô giả vờ thế nào thì cũng đều không thay đổi được tính tình hung hãn ngang ngược!
Nếu không, có người phụ nữ nào thấy đàn ông đang tắm rửa còn đi vào trong, có người phụ nữ nào sẽ nói loại lời "nhìn thấy rất nhiều chim trong rừng" như thế chứ?
Dù sao bọn họ cũng còn chưa... cái kia đâu.
Không thể tin tưởng cô!
Diệp Minh Dương mở mắt, nặng nề thở dài.
Người phụ nữ này, trước đó đã làm bộ làm tịch, còn nhớ rõ lúc anh mới trở về, cô còn giả vờ ôn nhu, nhỏ giọng hỏi anh tích góp được bao nhiêu tiền.
Kết quả anh vừa nói không để dành được tiền, đều gửi về cho bố khám bệnh thì người phụ nữ này lập tức trở mặt mắng người, nói vô số lời khó nghe, còn vỗ mép giường nói không có tiền đừng mong động phòng, sắc mặt kia muốn bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm.
Hừ! Đừng tưởng rằng đối xử tử tế với Tiểu Mỹ và chị gái mấy ngày thì anh sẽ thay đổi cách nhìn của mình với cô, anh cũng không phải kẻ ngu thấy phụ nữ là không đi nổi như mấy tên ngốc trong thôn!
Anh phải nhân lúc cô ngủ, nhanh chóng làm xong chuyện quan trọng.
Diệp Minh Dương nặng nề bước ra ngoài, đi tới phòng bếp gọi mẹ:
"Mẹ, mẹ tới đây một chút, con có việc muốn nói với mẹ.”
Trịnh Kim Nga buộc tạp dề đi ra: "Sao vậy? Minh Dương.”
Diệp Minh Dương lập tức đi thẳng về phía phòng của mẹ, Trịnh Kim Nga đành phải đi theo.
Diệp Minh Dương đóng cửa phòng lại, sau đó móc một chồng tiền thật dày từ trong túi quần ra, đưa cho mẹ: "Mẹ, năm trăm tệ này mẹ cầm trước, chờ con tích góp đủ sẽ ly hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.