Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 50:
Liệt Vô Hạ
01/06/2024
Lâm Sương Sương không muốn bỏ cuộc, người đàn ông này bị làm sao vậy, không phải vẫn luôn ngủ dưới đất sao, sao hôm qua lại chạy lên giường rồi?
À... Nền đất ướt rồi!
Nhưng nền ướt thì liên quan gì đến cô?
Hơn nữa cho dù có chạy lên giường thì anh ta dựa sát vào cô làm gì?
Quả nhiên không phải người tốt!
Bảo sao nguyên chủ vẫn luôn nói không được động phòng, không oan cho anh ta đâu!
"Diệp Minh Dương! Dậy đi! Anh chạy lên giường ngủ làm gì? Anh được tôi cho phép chưa hả? Hả?"
Tiếng ồn ào bên tai khiến Diệp Minh Dương lật mí mắt, vô cùng bực tức.
Mẹ và chị còn nói cô ta đã thay đổi rồi ư?
Nhìn xem, vẫn không biết nói lý lẽ như thường!
Nhưng mà hình như nói chuyện có vẻ lịch sự hơn, còn biết dùng hai chữ "cho phép" nữa.
Diệp Minh Dương bật người ngồi dậy, tức giận nói:
"Không cho phép thì tôi không được ngủ trên cái giường này à? Lâm Đông Tuyết, cô nhìn cho rõ đây, đây là nhà tôi, đây là giường của tôi! Cô chiếm cái giường này lâu như vậy, tôi còn chẳng tính toán với cô, cô lại còn nói tôi!"
Lâm Sương Sương ngẩn người.
Cô không giỏi cãi nhau.
Vừa rồi cô tức quá nên mới nói vậy.
Dù sao thì kiếp trước cô còn chưa từng chung chăn gối với người đàn ông nào đâu!
Bây giờ nghe Diệp Minh Dương nói vậy thì cô há miệng, thấy người ta nói cũng có lý.
Khí thế của Lâm Sương Sương giảm xuống:
"Đúng, giường là của anh, anh có quyền ngủ. Nhưng bây giờ tôi đang ngủ, anh là đàn ông, nam nữ phải phân biệt, anh muốn ngủ thì chẳng phải nên nói với tôi một tiếng sao? Không được nữa thì tôi nhường cho anh, tôi đi ngủ với chị anh! Nhưng anh chẳng nói chẳng rằng gì mà lên đây ngủ, đây chính là lỗi của anh!"
Diệp Minh Dương rất ngạc nhiên.
Cái gì?
Bây giờ, cô đang nói lý với anh ư?
Anh không khỏi ngẩn người nhìn cô.
Trong phòng không bật đèn, trong chiếc màn tối om, người phụ nữ kia là một cái bóng ngồi đó với mái tóc hơi rối, tay ôm một cái gối, thở hổn hển.
Cô rất tức giận.
Nhưng cô không đập giường đập đùi chửi bới như đàn bà chanh chua nữa.
Thật hiếm thấy!
Khí thế của Diệp Minh Dương cũng giảm xuống, anh nói:
"Tôi không hề chẳng nói chẳng rằng nhé! Tôi đã gọi cô rồi nhưng cô ngủ như chết, tôi gọi mãi không dậy! Đất ướt như vậy, tôi chỉ mượn mép giường ngủ một đêm, cô có cần thiết phải thế không?"
Lâm Sương Sương hít sâu một hơi rồi nói: "Được! Cho dù là như vậy nhưng anh dựa sát vào tôi làm gì? Hả? Anh đúng là một tên lưu manh!"
Nói đến đây, Diệp Minh Dương lớn tiếng:
"Tôi lưu manh? Này, Lâm Đông Tuyết, cô tự xem đi, tôi còn chưa cởi quần áo, là cô tự ôm tôi đấy! Tôi còn giật mình ấy! Cô còn có mặt mũi nói tôi lưu manh à?
Nửa đêm, cô ôm chặt tôi, tôi gỡ thế nào cũng không gỡ ra được, nếu tôi không mặc áo bông thì còn không biết cô muốn làm gì nữa, tôi sợ đến nỗi nửa đêm không ngủ được, tôi còn chưa nói cô đấy nhé!"
"Cái gì?" Lâm Sương Sương cũng lớn tiếng:
"Tôi ôm anh? Anh, anh, anh nói thế mà được à? Sao tôi có thể ôm anh chứ?"
"Sao lại không thể? Cô cứ ôm tôi thế này, rồi thế này! Cô... Cô mới là người không biết xấu hổ!"
Diệp Minh Dương lấy hai tay ôm lấy mình, làm mẫu cho Lâm Sương Sương xem, anh tức lắm.
Thật sự... Tức lắm!
Tối hôm qua anh sắp ngủ rồi, kết quả người phụ nữ này đột nhiên lật người, đặt tay lên người anh.
Tim Diệp Minh Dương đập thình thịch, còn tưởng cô cố ý.
Nhưng tay cô đặt đó rất lâu mà không nhúc nhích.
Đang làm trò gì vậy?
Đợi đến khi Diệp Minh Dương lật người gỡ tay cô ra thì người phụ nữ này lại đột nhiên dang rộng cánh tay ôm anh, dựa cả người vào anh, còn ôm càng lúc càng chặt
Anh rất... Sợ, được không!
Anh còn nghĩ rằng quả nhiên người phụ nữ này đang giả vờ!
Cô muốn làm hòa ư?
Nếu cô muốn làm hòa, vậy anh phải làm sao?
Từ chối... Làm hòa... Từ chối... Làm hòa... Làm hòa... Làm hòa...
Anh cảnh giác, do dự, chờ đợi, chờ người phụ nữ này mở lời trước, anh sẽ căn cứ vào động cơ của cô để đáp lại.
Kết quả là anh chịu đựng lâu như vậy, người phụ nữ này lại không có động tĩnh gì nữa, chỉ ôm chặt lấy anh không buông tay.
Có lẽ bóng đêm đã làm mờ đi sự ghét bỏ của anh đối với cô trước đây.
Có lẽ hơi thở nhẹ nhàng của cô đã làm mềm ý chí của anh.
Có lẽ sự độ lượng mà đàn ông nên có đã thúc đẩy anh nhượng bộ.
Tóm lại, sau khi anh hét lên vài câu bảo cô buông ra nhưng cô không có phản ứng gì, anh cũng không động đậy nữa.
Sau đó, anh dường như cũng mặc kệ cô, giữa đêm khuya thì có thể làm gì nữa chứ? Chẳng lẽ kéo cô dậy cãi nhau sao?
Anh dần dần mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhưng anh vừa mơ màng ngủ thiếp đi thì người phụ nữ đáng ghét này lại đánh thức anh dậy.
Cả đêm cô khiến anh không biết phải làm gì cho phải, vậy mà cô còn lý lẽ ư!
Anh có thể không tức giận sao?
Lâm Sương Sương há miệng nhìn biểu cảm tức giận của Diệp Minh Dương, mắt đảo quanh, bắt đầu hơi chột dạ.
Ờ... Có à?
Có chuyện cô ôm anh à?
Trước đây, rất lâu trước đây, cô ngủ với bà Trinh, cô sẽ ôm chặt bà Trinh.
Sau này đi học xa, chỉ cần đến tối, cô sẽ cuộn tròn người lại nhưng thường khi tỉnh dậy, cô sẽ thấy mình đang ôm một cái chăn, còn cơ thể thì rét run.
Hơn nữa hôm qua cô còn mơ thấy mình ôm một ngôi sao lớn...
Vì vậy, có lẽ, đại khái, có thể là những gì Diệp Minh Dương nói là thật.
Vậy, chuyện này, chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?
Lâm Sương Sương nghĩ đến thói quen và giấc mơ của mình, thế là chột dạ quay mặt đi rồi lớn tiếng quát:
"Thế… Cũng là do anh đáng đời! Tôi không biết xấu hổ gì chứ, là anh tự sang đây ngủ thì trách được ai? Thôi thôi, tôi không so đo chuyện này với anh nữa.
À... Nền đất ướt rồi!
Nhưng nền ướt thì liên quan gì đến cô?
Hơn nữa cho dù có chạy lên giường thì anh ta dựa sát vào cô làm gì?
Quả nhiên không phải người tốt!
Bảo sao nguyên chủ vẫn luôn nói không được động phòng, không oan cho anh ta đâu!
"Diệp Minh Dương! Dậy đi! Anh chạy lên giường ngủ làm gì? Anh được tôi cho phép chưa hả? Hả?"
Tiếng ồn ào bên tai khiến Diệp Minh Dương lật mí mắt, vô cùng bực tức.
Mẹ và chị còn nói cô ta đã thay đổi rồi ư?
Nhìn xem, vẫn không biết nói lý lẽ như thường!
Nhưng mà hình như nói chuyện có vẻ lịch sự hơn, còn biết dùng hai chữ "cho phép" nữa.
Diệp Minh Dương bật người ngồi dậy, tức giận nói:
"Không cho phép thì tôi không được ngủ trên cái giường này à? Lâm Đông Tuyết, cô nhìn cho rõ đây, đây là nhà tôi, đây là giường của tôi! Cô chiếm cái giường này lâu như vậy, tôi còn chẳng tính toán với cô, cô lại còn nói tôi!"
Lâm Sương Sương ngẩn người.
Cô không giỏi cãi nhau.
Vừa rồi cô tức quá nên mới nói vậy.
Dù sao thì kiếp trước cô còn chưa từng chung chăn gối với người đàn ông nào đâu!
Bây giờ nghe Diệp Minh Dương nói vậy thì cô há miệng, thấy người ta nói cũng có lý.
Khí thế của Lâm Sương Sương giảm xuống:
"Đúng, giường là của anh, anh có quyền ngủ. Nhưng bây giờ tôi đang ngủ, anh là đàn ông, nam nữ phải phân biệt, anh muốn ngủ thì chẳng phải nên nói với tôi một tiếng sao? Không được nữa thì tôi nhường cho anh, tôi đi ngủ với chị anh! Nhưng anh chẳng nói chẳng rằng gì mà lên đây ngủ, đây chính là lỗi của anh!"
Diệp Minh Dương rất ngạc nhiên.
Cái gì?
Bây giờ, cô đang nói lý với anh ư?
Anh không khỏi ngẩn người nhìn cô.
Trong phòng không bật đèn, trong chiếc màn tối om, người phụ nữ kia là một cái bóng ngồi đó với mái tóc hơi rối, tay ôm một cái gối, thở hổn hển.
Cô rất tức giận.
Nhưng cô không đập giường đập đùi chửi bới như đàn bà chanh chua nữa.
Thật hiếm thấy!
Khí thế của Diệp Minh Dương cũng giảm xuống, anh nói:
"Tôi không hề chẳng nói chẳng rằng nhé! Tôi đã gọi cô rồi nhưng cô ngủ như chết, tôi gọi mãi không dậy! Đất ướt như vậy, tôi chỉ mượn mép giường ngủ một đêm, cô có cần thiết phải thế không?"
Lâm Sương Sương hít sâu một hơi rồi nói: "Được! Cho dù là như vậy nhưng anh dựa sát vào tôi làm gì? Hả? Anh đúng là một tên lưu manh!"
Nói đến đây, Diệp Minh Dương lớn tiếng:
"Tôi lưu manh? Này, Lâm Đông Tuyết, cô tự xem đi, tôi còn chưa cởi quần áo, là cô tự ôm tôi đấy! Tôi còn giật mình ấy! Cô còn có mặt mũi nói tôi lưu manh à?
Nửa đêm, cô ôm chặt tôi, tôi gỡ thế nào cũng không gỡ ra được, nếu tôi không mặc áo bông thì còn không biết cô muốn làm gì nữa, tôi sợ đến nỗi nửa đêm không ngủ được, tôi còn chưa nói cô đấy nhé!"
"Cái gì?" Lâm Sương Sương cũng lớn tiếng:
"Tôi ôm anh? Anh, anh, anh nói thế mà được à? Sao tôi có thể ôm anh chứ?"
"Sao lại không thể? Cô cứ ôm tôi thế này, rồi thế này! Cô... Cô mới là người không biết xấu hổ!"
Diệp Minh Dương lấy hai tay ôm lấy mình, làm mẫu cho Lâm Sương Sương xem, anh tức lắm.
Thật sự... Tức lắm!
Tối hôm qua anh sắp ngủ rồi, kết quả người phụ nữ này đột nhiên lật người, đặt tay lên người anh.
Tim Diệp Minh Dương đập thình thịch, còn tưởng cô cố ý.
Nhưng tay cô đặt đó rất lâu mà không nhúc nhích.
Đang làm trò gì vậy?
Đợi đến khi Diệp Minh Dương lật người gỡ tay cô ra thì người phụ nữ này lại đột nhiên dang rộng cánh tay ôm anh, dựa cả người vào anh, còn ôm càng lúc càng chặt
Anh rất... Sợ, được không!
Anh còn nghĩ rằng quả nhiên người phụ nữ này đang giả vờ!
Cô muốn làm hòa ư?
Nếu cô muốn làm hòa, vậy anh phải làm sao?
Từ chối... Làm hòa... Từ chối... Làm hòa... Làm hòa... Làm hòa...
Anh cảnh giác, do dự, chờ đợi, chờ người phụ nữ này mở lời trước, anh sẽ căn cứ vào động cơ của cô để đáp lại.
Kết quả là anh chịu đựng lâu như vậy, người phụ nữ này lại không có động tĩnh gì nữa, chỉ ôm chặt lấy anh không buông tay.
Có lẽ bóng đêm đã làm mờ đi sự ghét bỏ của anh đối với cô trước đây.
Có lẽ hơi thở nhẹ nhàng của cô đã làm mềm ý chí của anh.
Có lẽ sự độ lượng mà đàn ông nên có đã thúc đẩy anh nhượng bộ.
Tóm lại, sau khi anh hét lên vài câu bảo cô buông ra nhưng cô không có phản ứng gì, anh cũng không động đậy nữa.
Sau đó, anh dường như cũng mặc kệ cô, giữa đêm khuya thì có thể làm gì nữa chứ? Chẳng lẽ kéo cô dậy cãi nhau sao?
Anh dần dần mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhưng anh vừa mơ màng ngủ thiếp đi thì người phụ nữ đáng ghét này lại đánh thức anh dậy.
Cả đêm cô khiến anh không biết phải làm gì cho phải, vậy mà cô còn lý lẽ ư!
Anh có thể không tức giận sao?
Lâm Sương Sương há miệng nhìn biểu cảm tức giận của Diệp Minh Dương, mắt đảo quanh, bắt đầu hơi chột dạ.
Ờ... Có à?
Có chuyện cô ôm anh à?
Trước đây, rất lâu trước đây, cô ngủ với bà Trinh, cô sẽ ôm chặt bà Trinh.
Sau này đi học xa, chỉ cần đến tối, cô sẽ cuộn tròn người lại nhưng thường khi tỉnh dậy, cô sẽ thấy mình đang ôm một cái chăn, còn cơ thể thì rét run.
Hơn nữa hôm qua cô còn mơ thấy mình ôm một ngôi sao lớn...
Vì vậy, có lẽ, đại khái, có thể là những gì Diệp Minh Dương nói là thật.
Vậy, chuyện này, chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?
Lâm Sương Sương nghĩ đến thói quen và giấc mơ của mình, thế là chột dạ quay mặt đi rồi lớn tiếng quát:
"Thế… Cũng là do anh đáng đời! Tôi không biết xấu hổ gì chứ, là anh tự sang đây ngủ thì trách được ai? Thôi thôi, tôi không so đo chuyện này với anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.