Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 533:
Liệt Vô Hạ
04/07/2024
Minh phu nhân dõi theo mấy người rời đi trong khói mù, thấp giọng nói:
“Ôi, suốt đời này ông ấy vẫn luôn như vậy. Ban đầu dì nhìn trúng ông ấy chính là vì điểm này. Nhưng mà tại sao sau khi con gái mất tích, dì lại ghét nó đến thế cơ chứ?”
Lâm Sương Sương không biết nên nói gì để an ủi bà ấy, cô chỉ biết chầm chậm đỡ Minh phu nhân ngồi xuống bức tường đã bị đổ.
Uy lực của vụ nổ dưới giếng vô cùng khủng khiếp. Toàn bộ tường vây bao quanh sân nhỏ sập hết cả rồi. Hiên nhà sập, một số nhà dân dọc theo tuyến đường hầm bên ngoài cũng sập. Tiếng người ồn ào huyên náo.
Minh phu nhân vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Này đồng chí, mau ngồi xuống đi. Cháu đã cứu dì và Chính Tiêu mà dì lại chưa biết tên cháu, xấu hổ quá, hãy cho dì biết tên cháu nhé.”
Lâm Sương Sương mỉm cười: “Cháu là Lâm Sương Sương, biệt danh Cẩm Lý, bây giờ cũng được coi là thành viên của Dị Môn đó! Dì không cần lo lắng, cháu biết rằng nếu cháu và Ma Tinh gặp chuyện thế này thì nhất định sư phụ Minh sẽ giúp đỡ y như vậy thôi.”
Sắc mặt Minh phu nhân đỏ bừng chứng tỏ chưa hồi phục sức khỏe, nhưng bà ấy lại cười dịu dàng, nắm lấy tay của Lâm Sương Sương: vệt hồng trên má -> sắc mặt đỏ bừng
“Sương Sương, cháu thật sự vừa tốt bụng lại còn dũng cảm. Cháu nói giúp Chính Tiêu nhà dì rằng tìm thấy tin tức em gái nó là để dì có động lực sống đúng không? Nhưng dì vô cùng thích những lời cháu vừa kể, Phất Hiểu nhà dì lớn lên chắc sẽ giống như cháu nói thôi.”
Đôi mắt của bà ấy tràn đầy hy vọng nhưng nụ cười lại bắt đầu trở nên bất lực và bi thương.
Lâm Sương Sương đáp:
“Không đâu, thưa phu nhân, lời cháu nói là thật đấy. Không phải để dì có động lực sống mà cháu bịa chuyện đâu. Cháu biết một cô gái trông rất giống Môn Chủ. Sư phụ Minh đã gặp rồi, cảm thấy cực kỳ gần gũi. Vốn dĩ cháu nói với sư phụ Minh là đợi cuộc thi kết thúc thì cháu sẽ gọi cho cô ấy đến Hi An, nhưng nếu dì đang sốt ruột, cháu sẽ gọi điện ngay lập tức luôn.”
Tay của Minh phu nhân nắm chặt lấy tay cô:
“Thật sao? Cháu, được không đó? Cháu có thể để dì gặp được nó sớm không? Thật sao? Dì… Dì…”
Minh phu nhân không nói nên lời, nước mắt lăn dài: “Dì đã đợi rất lâu rồi. Sương Sương, dì có thể gặp nó được không?”
Sương Sương gật đầu: “Vậy thì dì chờ ở đây một lát, cháu đi tìm trưởng vệ Lý. Hình như cháu thấy trong xe của anh ấy có thể phát tín hiệu. Để cháu đi xem thử.”
“Dì cũng đi!” Minh phu nhân đứng lên một cách cực nhọc nhưng từng bước chân lại vô cùng gấp gáp theo sát Lâm Sương Sương để đi tìm trưởng vệ Lý.
Bên ngoài hỗn loạn nhưng lại có rất nhiều người mặc đồng phục của đội đến giúp đỡ.
Minh Khâm đang nói chuyện với một sĩ quan cấp cao. Lâm Sương Sương dìu Minh phu nhân đi tìm trưởng vệ Lý để nói rõ mục đích của mình.
Trưởng vệ Lý cúi chào Minh phu nhân trước rồi mới nói:
“Thưa phu nhân, vì không có thương vong nên sau khi chúng tôi bàn giao xong việc ở đây thì chúng ta có thể rời đi rồi. Trên xe của tôi chỉ có thiết bị phát tín hiệu nhưng ngôi nhà ở đằng trước ngôi nhà này là nơi Môn Chủ cử người bảo vệ và bố trí ổn thoả nhằm bảo vệ phu nhân. Nếu muốn gọi điện thì chúng ta có thể qua đó gọi.”
Minh phu nhân xoay người nhìn Minh Khâm ở phía không xa, gương mặt lộ rõ vẻ áy náy.
Minh Khâm từ đầu đến chân dính đầy bụi bặm nhưng vẫn đang tiếp tục bàn giao công việc, không có thời gian nhìn Minh phu nhân.
Minh phu nhân thở dài, xua xua tay, ý bảo trưởng vệ Lý có thể đi rồi.
Bà ấy vừa đi vừa nói:
“Chuyện lần này là lỗi của dì. Nếu dì không quá ngoan cố, không quá tin tưởng tên thầy thuốc dân gian gì gì đó thì chuyện này đã chẳng xảy ra. Tình trạng tinh thần của dì có vẻ nghiêm trọng hơn rồi. Trời ơi!”
Nghe Minh phu nhân nói vậy, nét mặt nghiêm túc của Trưởng Vệ Lý khẽ thay đổi:
“Phu nhân, môn chủ thường nói, chỉ cần phu nhân vui vẻ là được. Hơn nữa, Thiết Trấn Sơn là người tâm cơ khó đoán, cho dù không có chuyện của phu nhân, hắn cũng sẽ tìm cơ hội khác. Vừa rồi môn chủ có nói, trên đường đến đây, ông ấy nhận được một lá thư khác của Thiết Trấn Sơn”.
“Trong thư nói chúng tôi không thể nào tìm được phu nhân, trừ khi dùng Dạ Vũ để trao đổi. Hắn yêu cầu chúng tôi nhanh chóng đưa Dạ Vũ đến ga tàu hỏa. Nếu không phải chúng tôi tìm được manh mối, rồi báo lại với môn chủ, e là môn chủ đã chạy đến nhà ga rồi. Vì vậy, phu nhân đừng tự trách mình nữa, gặp phải loại người này, thật sự là... rất khó thoát khỏi bẫy của hắn”.
Minh phu nhân khẽ nhăn mặt, cơ thể lắc lư nhẹ.
Lâm Sương Sương dùng lực đỡ lấy bà ấy.
Bà ấy cảm kích mỉm cười với Lâm Sương Sương, vừa đi vừa thở dài:
“Người này… đúng như Viện trưởng Cát đã nói, một thiên tài mắc bệnh tâm thần. Những năm qua tôi cũng có nghiên cứu về trạng thái tinh thần của mình, có lẽ việc tôi không nhớ nổi chuyện năm xưa hắn bắt cóc Phất Hiểu là bởi vì chuyện này quá sức đang sợ”.
“Hắn thật sự mất hết nhân tính rồi… Ôi, tôi của hai năm nay thật là đáng thương, vậy mà tôi một chút cũng không nhận ra. Tôi cũng không hiểu nổi, hắn bỏ ra hai năm để tiếp cận tôi rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ chỉ để chờ đến ngày hôm nay giở trò mưu kế giết hại tôi? Sao phải phiền phức như vậy chứ?”
“Ôi, suốt đời này ông ấy vẫn luôn như vậy. Ban đầu dì nhìn trúng ông ấy chính là vì điểm này. Nhưng mà tại sao sau khi con gái mất tích, dì lại ghét nó đến thế cơ chứ?”
Lâm Sương Sương không biết nên nói gì để an ủi bà ấy, cô chỉ biết chầm chậm đỡ Minh phu nhân ngồi xuống bức tường đã bị đổ.
Uy lực của vụ nổ dưới giếng vô cùng khủng khiếp. Toàn bộ tường vây bao quanh sân nhỏ sập hết cả rồi. Hiên nhà sập, một số nhà dân dọc theo tuyến đường hầm bên ngoài cũng sập. Tiếng người ồn ào huyên náo.
Minh phu nhân vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Này đồng chí, mau ngồi xuống đi. Cháu đã cứu dì và Chính Tiêu mà dì lại chưa biết tên cháu, xấu hổ quá, hãy cho dì biết tên cháu nhé.”
Lâm Sương Sương mỉm cười: “Cháu là Lâm Sương Sương, biệt danh Cẩm Lý, bây giờ cũng được coi là thành viên của Dị Môn đó! Dì không cần lo lắng, cháu biết rằng nếu cháu và Ma Tinh gặp chuyện thế này thì nhất định sư phụ Minh sẽ giúp đỡ y như vậy thôi.”
Sắc mặt Minh phu nhân đỏ bừng chứng tỏ chưa hồi phục sức khỏe, nhưng bà ấy lại cười dịu dàng, nắm lấy tay của Lâm Sương Sương: vệt hồng trên má -> sắc mặt đỏ bừng
“Sương Sương, cháu thật sự vừa tốt bụng lại còn dũng cảm. Cháu nói giúp Chính Tiêu nhà dì rằng tìm thấy tin tức em gái nó là để dì có động lực sống đúng không? Nhưng dì vô cùng thích những lời cháu vừa kể, Phất Hiểu nhà dì lớn lên chắc sẽ giống như cháu nói thôi.”
Đôi mắt của bà ấy tràn đầy hy vọng nhưng nụ cười lại bắt đầu trở nên bất lực và bi thương.
Lâm Sương Sương đáp:
“Không đâu, thưa phu nhân, lời cháu nói là thật đấy. Không phải để dì có động lực sống mà cháu bịa chuyện đâu. Cháu biết một cô gái trông rất giống Môn Chủ. Sư phụ Minh đã gặp rồi, cảm thấy cực kỳ gần gũi. Vốn dĩ cháu nói với sư phụ Minh là đợi cuộc thi kết thúc thì cháu sẽ gọi cho cô ấy đến Hi An, nhưng nếu dì đang sốt ruột, cháu sẽ gọi điện ngay lập tức luôn.”
Tay của Minh phu nhân nắm chặt lấy tay cô:
“Thật sao? Cháu, được không đó? Cháu có thể để dì gặp được nó sớm không? Thật sao? Dì… Dì…”
Minh phu nhân không nói nên lời, nước mắt lăn dài: “Dì đã đợi rất lâu rồi. Sương Sương, dì có thể gặp nó được không?”
Sương Sương gật đầu: “Vậy thì dì chờ ở đây một lát, cháu đi tìm trưởng vệ Lý. Hình như cháu thấy trong xe của anh ấy có thể phát tín hiệu. Để cháu đi xem thử.”
“Dì cũng đi!” Minh phu nhân đứng lên một cách cực nhọc nhưng từng bước chân lại vô cùng gấp gáp theo sát Lâm Sương Sương để đi tìm trưởng vệ Lý.
Bên ngoài hỗn loạn nhưng lại có rất nhiều người mặc đồng phục của đội đến giúp đỡ.
Minh Khâm đang nói chuyện với một sĩ quan cấp cao. Lâm Sương Sương dìu Minh phu nhân đi tìm trưởng vệ Lý để nói rõ mục đích của mình.
Trưởng vệ Lý cúi chào Minh phu nhân trước rồi mới nói:
“Thưa phu nhân, vì không có thương vong nên sau khi chúng tôi bàn giao xong việc ở đây thì chúng ta có thể rời đi rồi. Trên xe của tôi chỉ có thiết bị phát tín hiệu nhưng ngôi nhà ở đằng trước ngôi nhà này là nơi Môn Chủ cử người bảo vệ và bố trí ổn thoả nhằm bảo vệ phu nhân. Nếu muốn gọi điện thì chúng ta có thể qua đó gọi.”
Minh phu nhân xoay người nhìn Minh Khâm ở phía không xa, gương mặt lộ rõ vẻ áy náy.
Minh Khâm từ đầu đến chân dính đầy bụi bặm nhưng vẫn đang tiếp tục bàn giao công việc, không có thời gian nhìn Minh phu nhân.
Minh phu nhân thở dài, xua xua tay, ý bảo trưởng vệ Lý có thể đi rồi.
Bà ấy vừa đi vừa nói:
“Chuyện lần này là lỗi của dì. Nếu dì không quá ngoan cố, không quá tin tưởng tên thầy thuốc dân gian gì gì đó thì chuyện này đã chẳng xảy ra. Tình trạng tinh thần của dì có vẻ nghiêm trọng hơn rồi. Trời ơi!”
Nghe Minh phu nhân nói vậy, nét mặt nghiêm túc của Trưởng Vệ Lý khẽ thay đổi:
“Phu nhân, môn chủ thường nói, chỉ cần phu nhân vui vẻ là được. Hơn nữa, Thiết Trấn Sơn là người tâm cơ khó đoán, cho dù không có chuyện của phu nhân, hắn cũng sẽ tìm cơ hội khác. Vừa rồi môn chủ có nói, trên đường đến đây, ông ấy nhận được một lá thư khác của Thiết Trấn Sơn”.
“Trong thư nói chúng tôi không thể nào tìm được phu nhân, trừ khi dùng Dạ Vũ để trao đổi. Hắn yêu cầu chúng tôi nhanh chóng đưa Dạ Vũ đến ga tàu hỏa. Nếu không phải chúng tôi tìm được manh mối, rồi báo lại với môn chủ, e là môn chủ đã chạy đến nhà ga rồi. Vì vậy, phu nhân đừng tự trách mình nữa, gặp phải loại người này, thật sự là... rất khó thoát khỏi bẫy của hắn”.
Minh phu nhân khẽ nhăn mặt, cơ thể lắc lư nhẹ.
Lâm Sương Sương dùng lực đỡ lấy bà ấy.
Bà ấy cảm kích mỉm cười với Lâm Sương Sương, vừa đi vừa thở dài:
“Người này… đúng như Viện trưởng Cát đã nói, một thiên tài mắc bệnh tâm thần. Những năm qua tôi cũng có nghiên cứu về trạng thái tinh thần của mình, có lẽ việc tôi không nhớ nổi chuyện năm xưa hắn bắt cóc Phất Hiểu là bởi vì chuyện này quá sức đang sợ”.
“Hắn thật sự mất hết nhân tính rồi… Ôi, tôi của hai năm nay thật là đáng thương, vậy mà tôi một chút cũng không nhận ra. Tôi cũng không hiểu nổi, hắn bỏ ra hai năm để tiếp cận tôi rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ chỉ để chờ đến ngày hôm nay giở trò mưu kế giết hại tôi? Sao phải phiền phức như vậy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.