Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 535:
Liệt Vô Hạ
04/07/2024
“Hơn nữa, việc nhận người thân không phải lúc nào cũng dễ dàng như vậy, nếu không đúng thì sao? Bọn trẻ sẽ buồn lắm. Cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đưa con bé đến... Ừ, dù gì cũng đi tàu hỏa, tôi sẽ nói Nhã Bình đi cùng, con bé bình thường cũng không có việc gì, vài ngày không đi làm cũng không sao. Nhưng thực sự tôi rất bận, không thể ở lại lâu, sau khi đưa đến, nếu không phải, tôi sẽ đưa bọn trẻ về ngay”.
“Ồ! Cảm ơn Viện trưởng Thái!”
Lâm Sương Sương mừng cho Triệu Ấu Thanh, cũng nhờ viện trưởng Thái suy nghĩ chu đáo đưa theo Phùng Nhã Bình đi cùng, để tránh bị nghi ngờ.
Cô lập tức nói cho viện trưởng Thái địa chỉ, cùng số điện thoại có thể liên lạc với Minh phu nhân, ông đồng ý sẽ đến sớm nhất có thể sau khi mua được vé tàu. Đang nói, Minh phu nhân liền kéo tay Lâm Sương Sương, nước mắt lưng tròng, giọng run run vội vàng:
“Ngồi máy bay! Mời họ ngồi máy bay! Tôi sẽ lo mọi chi phí! Mặc kệ có phải hay không, đều nên là tôi gánh vác!Tôi...tôi… có chút lo lắng... ”
Lâm Sương Sương đè ống nghe lại, nói:
“Phu nhân, lần trước sư phụ Minh dẫn tôi đi tham gia đại hội đấu võ, ngài ấy có viết thư giới thiệu nói rằng mua vé máy bay rất khó...”
Minh phu nhân lập tức vẫy tay với trưởng vệ Lý, anh đi tới, hai người nhanh chóng thảo luận, trưởng vệ Lý và Lâm Sương Sương nói:
“Bảo với đối phương, bên chúng ta phụ trách liên lạc mua vé, bảo họ chờ một chút, trong vòng hai giờ sẽ có người sắp xếp vé máy bay cho họ. Họ chỉ cần đến đây thôi.”
Lâm Sương Sương nói nguyên văn lại cho viện trưởng Thái, nhưng ông có chút bối rối :
“A, Tiểu Lâm, sao cô vội vàng như vậy ? Người này thuộc gia tộc nào ? Còn ngồi máy bay ? Ngồi máy bay đắt như vậy, vạn nhất không phải, vậy thì chẳng phải là không biết xấu hổ...”
Lâm Sương Sương gãi đầu, mơ hồ nói với ông ấy:
"Chỉ là...chuyện này tôi đã cân nhắc thật không nên lãng phí thời gian của chú quá nhiều, à, dù sao chú đến sẽ biết. Đúng! Chú yên tâm, tôi ở đây... yên tâm, yên tâm sẽ không phải người xấu, tuyệt đối không phải. Chú hiện cứ chờ đi, sẽ có người liên lạc với chú.”
Lúc này cô mới cúp điện thoại. Minh phu nhân nhìn cô cười không ngừng :
“ Vị viện trưởng này ngược lại là người nhiệt tình, mặc kệ đứa nhỏ có phải là Minh Tiêu hay không,tôi cũng sẽ cảm ơn ông ấy thật nhiều. Sương Sương, cô có thể kể cho tôi nghe cô đã gặp con bé như thế nào, kể cho tôi mọi chuyện về con bé được không?”
Ai có thể từ chối tình mẫu tử cơ chứ?
Lâm Sương Sương kể cho Minh phu nhân mọi chuyện về Triệu Ấu Thanh một cách chi tiết, chỉ trừ chuyện ở nhà ga, Triệu Ấu Thanh thiếu chút nữa bị người khác gây khó dễ.
Nghĩ đến, trên đời này không có người mẹ nào muốn con mình phải chịu đựng nỗi sợ hãi như vậy, cho dù Triệu Ấu Thanh không phải Minh Tiêu như trong lời nói của Minh phu nhân, nhưng vẫn đừng để bà ấy lo lắng!
Khi cô sắp kể hết, thì trưởng vệ Lý đi tới, nói:
“ Phu nhân, sở an ninh nội bộ thành phố Tô đã xử lý sự việc để không gây kinh động cho quá nhiều người,vé máy bay mua vào sáng mai, tầm 11 giờ sẽ đến nơi, phu nhân yên tâm, ngày mai vào lúc này, họ nhất định sẽ ở Hi An.”
Minh phu nhân cố ép lòng mình :
“Được, được, tôi, tôi chờ.”
Lâm Sương Sương vô cùng kích động, đến mực hy vọng Triệu Ấu Thanh thật sự chính là Minh Tiêu.
Ách... nếu không phải, cô sẽ cảm thấy có lỗi với Minh phu nhân.
Trái tim của một người mẹ đánh mất con, bao năm lại không được tiếp xúc gần gũi với cốt nhục mình dứt ruột đẻ ra, thực không thể tưởng tượng được nỗi đau đó.
“Mẹ!" Một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
Huyễn Ảnh và Diệp Minh Dương xuất hiện ở cửa.
Đầu và mặt của cả hai đều phủ bụi,trên khăn che mặt của Diệp Minh Dương cũng toàn bụi là bụi, vết thương trên trán anh xám tro, rất bẩn, khó có thể nhận ra chúng xấu đến mức nào, hình dạng ra sao.
Lâm Sương Sương đi tới, kéo anh nhìn: "Những vết thương này… anh không sao chứ ? “
Diệp Minh Dương lắc đầu, chạm vào tóc cô.
Hai người họ chỉ đứng đó, trông giống như bạn và tôi.
Huyễn Ảnh ở một bên chua chát nói:
“Cẩm Lý, cô yên tâm, anh ta chỉ xấu thôi, vốn dĩ anh ta có thể xấu hơn mười ngày nửa tháng, nhưng bây giờ anh ta chỉ cần xấu trong vài giờ. Cô đừng tỏ ra đau lòng như vậy được không ?
Lâm Sương Sương bất mãn nói:
“Anh đang nói cái gì vậy? Xấu mấy giờ cũng là xấu, tôi đương nhiên hy vọng anh ấy không xấu! Anh ấy là chồng của tôi, tôi không thấy đau lòng cho anh ấy thì tôi thấy đau lòng với ai!”
Huyễn Ảnh bất lực lắc đầu:
“Được rồi được rồi, tôi lại sai rồi! Tôi luôn bị hai người đã kích không thể nói được! Chuẩn bị một chút, chúng ta phải đi, môn chủ nói nếu chỉ xin thời gian rời đi 3 giờ, chúng ta phải trở về thi đấu. Bọn họ cũng trở về lập tức.”
Huyễn Ảnh nói xong, đi tới tạm biệt Minh phu nhân. Hai mẹ con nhìn nhau một lúc có phần không nói nên lời.
Cuối cùng, Minh phu nhân nhẹ nhàng vươn tay giúp Huyễn Ảnh sửa lại tóc, nói :
“Bây giờ mẹ rất tỉnh táo, con nói với bố con, mẹ sẽ không bướng bỉnh như trước nữa.Cho dù ngày mai, đứa bé kia không phải Minh Tiêu, mẹ cũng... sẽ không trách nó.”
“Ồ! Cảm ơn Viện trưởng Thái!”
Lâm Sương Sương mừng cho Triệu Ấu Thanh, cũng nhờ viện trưởng Thái suy nghĩ chu đáo đưa theo Phùng Nhã Bình đi cùng, để tránh bị nghi ngờ.
Cô lập tức nói cho viện trưởng Thái địa chỉ, cùng số điện thoại có thể liên lạc với Minh phu nhân, ông đồng ý sẽ đến sớm nhất có thể sau khi mua được vé tàu. Đang nói, Minh phu nhân liền kéo tay Lâm Sương Sương, nước mắt lưng tròng, giọng run run vội vàng:
“Ngồi máy bay! Mời họ ngồi máy bay! Tôi sẽ lo mọi chi phí! Mặc kệ có phải hay không, đều nên là tôi gánh vác!Tôi...tôi… có chút lo lắng... ”
Lâm Sương Sương đè ống nghe lại, nói:
“Phu nhân, lần trước sư phụ Minh dẫn tôi đi tham gia đại hội đấu võ, ngài ấy có viết thư giới thiệu nói rằng mua vé máy bay rất khó...”
Minh phu nhân lập tức vẫy tay với trưởng vệ Lý, anh đi tới, hai người nhanh chóng thảo luận, trưởng vệ Lý và Lâm Sương Sương nói:
“Bảo với đối phương, bên chúng ta phụ trách liên lạc mua vé, bảo họ chờ một chút, trong vòng hai giờ sẽ có người sắp xếp vé máy bay cho họ. Họ chỉ cần đến đây thôi.”
Lâm Sương Sương nói nguyên văn lại cho viện trưởng Thái, nhưng ông có chút bối rối :
“A, Tiểu Lâm, sao cô vội vàng như vậy ? Người này thuộc gia tộc nào ? Còn ngồi máy bay ? Ngồi máy bay đắt như vậy, vạn nhất không phải, vậy thì chẳng phải là không biết xấu hổ...”
Lâm Sương Sương gãi đầu, mơ hồ nói với ông ấy:
"Chỉ là...chuyện này tôi đã cân nhắc thật không nên lãng phí thời gian của chú quá nhiều, à, dù sao chú đến sẽ biết. Đúng! Chú yên tâm, tôi ở đây... yên tâm, yên tâm sẽ không phải người xấu, tuyệt đối không phải. Chú hiện cứ chờ đi, sẽ có người liên lạc với chú.”
Lúc này cô mới cúp điện thoại. Minh phu nhân nhìn cô cười không ngừng :
“ Vị viện trưởng này ngược lại là người nhiệt tình, mặc kệ đứa nhỏ có phải là Minh Tiêu hay không,tôi cũng sẽ cảm ơn ông ấy thật nhiều. Sương Sương, cô có thể kể cho tôi nghe cô đã gặp con bé như thế nào, kể cho tôi mọi chuyện về con bé được không?”
Ai có thể từ chối tình mẫu tử cơ chứ?
Lâm Sương Sương kể cho Minh phu nhân mọi chuyện về Triệu Ấu Thanh một cách chi tiết, chỉ trừ chuyện ở nhà ga, Triệu Ấu Thanh thiếu chút nữa bị người khác gây khó dễ.
Nghĩ đến, trên đời này không có người mẹ nào muốn con mình phải chịu đựng nỗi sợ hãi như vậy, cho dù Triệu Ấu Thanh không phải Minh Tiêu như trong lời nói của Minh phu nhân, nhưng vẫn đừng để bà ấy lo lắng!
Khi cô sắp kể hết, thì trưởng vệ Lý đi tới, nói:
“ Phu nhân, sở an ninh nội bộ thành phố Tô đã xử lý sự việc để không gây kinh động cho quá nhiều người,vé máy bay mua vào sáng mai, tầm 11 giờ sẽ đến nơi, phu nhân yên tâm, ngày mai vào lúc này, họ nhất định sẽ ở Hi An.”
Minh phu nhân cố ép lòng mình :
“Được, được, tôi, tôi chờ.”
Lâm Sương Sương vô cùng kích động, đến mực hy vọng Triệu Ấu Thanh thật sự chính là Minh Tiêu.
Ách... nếu không phải, cô sẽ cảm thấy có lỗi với Minh phu nhân.
Trái tim của một người mẹ đánh mất con, bao năm lại không được tiếp xúc gần gũi với cốt nhục mình dứt ruột đẻ ra, thực không thể tưởng tượng được nỗi đau đó.
“Mẹ!" Một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
Huyễn Ảnh và Diệp Minh Dương xuất hiện ở cửa.
Đầu và mặt của cả hai đều phủ bụi,trên khăn che mặt của Diệp Minh Dương cũng toàn bụi là bụi, vết thương trên trán anh xám tro, rất bẩn, khó có thể nhận ra chúng xấu đến mức nào, hình dạng ra sao.
Lâm Sương Sương đi tới, kéo anh nhìn: "Những vết thương này… anh không sao chứ ? “
Diệp Minh Dương lắc đầu, chạm vào tóc cô.
Hai người họ chỉ đứng đó, trông giống như bạn và tôi.
Huyễn Ảnh ở một bên chua chát nói:
“Cẩm Lý, cô yên tâm, anh ta chỉ xấu thôi, vốn dĩ anh ta có thể xấu hơn mười ngày nửa tháng, nhưng bây giờ anh ta chỉ cần xấu trong vài giờ. Cô đừng tỏ ra đau lòng như vậy được không ?
Lâm Sương Sương bất mãn nói:
“Anh đang nói cái gì vậy? Xấu mấy giờ cũng là xấu, tôi đương nhiên hy vọng anh ấy không xấu! Anh ấy là chồng của tôi, tôi không thấy đau lòng cho anh ấy thì tôi thấy đau lòng với ai!”
Huyễn Ảnh bất lực lắc đầu:
“Được rồi được rồi, tôi lại sai rồi! Tôi luôn bị hai người đã kích không thể nói được! Chuẩn bị một chút, chúng ta phải đi, môn chủ nói nếu chỉ xin thời gian rời đi 3 giờ, chúng ta phải trở về thi đấu. Bọn họ cũng trở về lập tức.”
Huyễn Ảnh nói xong, đi tới tạm biệt Minh phu nhân. Hai mẹ con nhìn nhau một lúc có phần không nói nên lời.
Cuối cùng, Minh phu nhân nhẹ nhàng vươn tay giúp Huyễn Ảnh sửa lại tóc, nói :
“Bây giờ mẹ rất tỉnh táo, con nói với bố con, mẹ sẽ không bướng bỉnh như trước nữa.Cho dù ngày mai, đứa bé kia không phải Minh Tiêu, mẹ cũng... sẽ không trách nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.