Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 667:
Liệt Vô Hạ
12/07/2024
"Con gái bà ta làm ầm ĩ đòi trưởng tàu dừng tàu, cứ như thể dừng tàu thì sẽ có người chữa khỏi vậy, nhưng theo kiểm tra của tôi, người này dường như đang tự khóa tạm thời các động tác của mình, là một trường hợp rất kỳ lạ, vì vậy tôi còn phải qua đó xem lại."
Bác sĩ Trình nói xong, bèn đi về phía phòng bên cạnh phải của Lâm Sương Sương.
Lâm Sương Sương rất tò mò.
Người phụ nữ đó, trước đây hống hách như vậy, đột nhiên không thể cử động, không thể nói chuyện, mà lại không phải đột quỵ?
Sao lại có chuyện hả hê lòng người như vậy chứ?
Không phải đột quỵ, tự khóa tạm thời các động tác?
Nghĩa là gì?
Lâm Sương Sương đi theo: "Bác sĩ Trình, tôi cũng muốn đi xem."
"Được thôi."
Hai người đến phòng.
Bác sĩ Trình gõ cửa, gọi cô con gái thời thượng tên Tiểu Tĩnh ra mở cửa. Cô ta thấy bác sĩ Trình không những không biết ơn, ngược lại còn tỏ vẻ như người khác nợ cô ta, không nói gì, nhưng kéo cửa ra, bĩu môi đứng đó.
Bác sĩ Trình nói: "Cô bé, thế nào rồi, mẹ cháu đỡ hơn chưa?"
Mặt Tiểu Tĩnh không cảm xúc: "Vừa nãy bà ấy nói được rồi."
"Ồ? Có thể cho tôi vào xem không?"
"... Ồ."
Tiểu Tĩnh lùi lại một chút cho bác sĩ Trình đi vào, Lâm Sương Sương định đi theo thì Tiểu Tĩnh trừng mắt nhìn cô: "Cô đến đây làm gì?"
Bác sĩ Trình quay lại: "Cô ấy là y tá. Có thể cho cô ấy vào không? Nếu tình hình của mẹ cháu cần người giúp đỡ, tôi cũng phải nhờ đến cô ấy."
Tiểu Tĩnh cắn môi không nói một lời mà tránh sang một bên.
Lâm Sương Sương đi vào.
Người mẹ thời thượng vẫn nằm thẳng đơ như lúc Lâm Sương Sương nhìn thấy trước đó, thậm chí vòng cổ ngọc trai vẫn siết chặt như vậy.
Nếu không phải tròng mắt vẫn chuyển động, còn tưởng bà ta đã chết rồi!
Bác sĩ Trình tiến lại gần: "Đồng chí, bây giờ cô cảm thấy thế nào?"
Người phụ nữ trên giường nói: "Chỉ là không thể cử động, làm tôi sợ chết khiếp, không thể cử động được."
Bác sĩ Trình: "Lúc nãy cô không thể nói, vậy bây giờ sao lại nói được?"
Người phụ nữ: "Tôi cũng không biết nữa. Lúc nãy dù có cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra tiếng, tôi đã gần như tuyệt vọng rồi. Nhưng vừa nãy, đột nhiên tôi lại nói được, cứ nói như thế, bỗng nhiên có thể phát ra âm thanh."
Bác sĩ Trình: "Đột ngột vậy sao? Không có dấu hiệu gì báo trước?"
Người phụ nữ rơi lệ: "Không có. Thật ra tôi vẫn luôn cố gắng nói, nhưng không hiểu sao lại không có tiếng. Bác sĩ ơi, tôi bị bệnh gì lạ vậy? Liệu tôi có chết không?"
Bác sĩ Trình quả thực là một người bác sĩ tốt bụng và ôn hòa, anh ta nhẹ nhàng nói:
"Trước tiên cô đừng sợ, lúc đó cô không thể cử động, có cảm giác gì không? Vì khi tôi đến thì cô đã như vậy rồi, cô lại không nói được. Tôi kiểm tra sơ bộ thì thấy cô đều ổn cả, nên tôi không biết cô cảm thấy thế nào. Bây giờ cô nói cho tôi nghe xem, sao lại không cử động được?"
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói:
"Tôi... Tôi không biết. Trước đó ông lão kia, ông lão kia nói khoang này là của ông ta... Sau đó, tôi không đi... Sau đó, ông ta gọi nhân viên phục vụ đến, nhân viên phục vụ bảo tôi nhường, tôi không nhường, tôi có nói ông lão vài câu... Rồi tôi đột nhiên không cử động được... Tôi, tôi thấy ông lão đó quái dị, lão già chết tiệt quái dị, yểm bùa tôi rồi, nhất định là yểm bùa tôi rồi..."
Bác sĩ Trình: "Đồng chí à, sao tự nhiên lại không cử động được chứ? Chúng ta đều là người có học, phải nói chuyện khoa học chứ. Chuyện yểm bùa này, chúng ta không nhắc đến nữa nhé, cô nghĩ lại kỹ xem lúc đó có cảm thấy gì không?"
"Tôi không cảm thấy gì cả, chỉ như một cơn gió thoảng qua, rồi tôi không thể cử động hay nói được nữa. Chỉ là một cơn gió, hu hu, thật kỳ lạ, hu hu, sao tôi lại xui xẻo thế này, hu hu..."
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói, lại đưa tay lên lau nước mắt. Lau được hai cái, bà ta bỗng kêu lên: "A, a, tôi có thể cử động được rồi, tôi có thể cử động được rồi, a, a..."
Bà ta la lên rồi tự mình ngồi bật dậu: "A, nhìn kìa! Nhìn, tôi đã có thể động đậy rồi, a, tôi khỏe rồi!"
Bà ta lại nhảy xuống khỏi giường, đi lại đi lại trong khoang.
Linh hoạt, khỏe mạnh hẳn!
Bác sĩ Trình nhìn bà ta bằng ánh mắt nghiên cứu, rồi lại ống nghe, máy đo huyết áp và những thứ khác từ cái hộp thuốc để kiểm tra cho bà ta.
Còn Lâm Sương Sương thì nhìn vách ngăn khoang bằng ánh mắt nghiên cứu.
Chỉ có một bức tường ngăn cách, bên kia chính là khoang của cô.
Vừa rồi người phụ nữ kia nói gì nhỉ: Đầu tiên là mắng ông cụ kia... Rồi bỗng nhiên xuất hiện một trận gió... Sau đó bà ta không thể cử động được... Sau đó tự nhiên lại bình thường...
Chà!
Cô cảm thấy, tình trạng của người phụ nữ này cũng hơi giống với lần cô bị sư phụ điểm huyệt vậy?
Quyển sách về điểm huyệt mà cô ấy vừa mới xem cũng có nhắc đến, các kỹ thuật điểm huyệt kinh khủng, có thể khiến một người không thể cử động được trong hai canh giờ.
Hai canh giờ, ừm, cũng là bốn tiếng đồng hồ.
Hình như vừa khớp với khoảng thời gian người đàn bà này không thể cử động được.
Chuyện này...
Ông cụ trong phòng riêng của cô chẳng lẽ lại là một cso thủ võ cổ vô cùng lợi hại?
Nhưng mà sư phụ đã nói, trên thế giới này người hiểu võ cổ rất hiếm, tính đến thời điểm hiện tại thì ngoài sư phụ ra còn có Thiết Trấn Sơn.
Bác sĩ Trình nói xong, bèn đi về phía phòng bên cạnh phải của Lâm Sương Sương.
Lâm Sương Sương rất tò mò.
Người phụ nữ đó, trước đây hống hách như vậy, đột nhiên không thể cử động, không thể nói chuyện, mà lại không phải đột quỵ?
Sao lại có chuyện hả hê lòng người như vậy chứ?
Không phải đột quỵ, tự khóa tạm thời các động tác?
Nghĩa là gì?
Lâm Sương Sương đi theo: "Bác sĩ Trình, tôi cũng muốn đi xem."
"Được thôi."
Hai người đến phòng.
Bác sĩ Trình gõ cửa, gọi cô con gái thời thượng tên Tiểu Tĩnh ra mở cửa. Cô ta thấy bác sĩ Trình không những không biết ơn, ngược lại còn tỏ vẻ như người khác nợ cô ta, không nói gì, nhưng kéo cửa ra, bĩu môi đứng đó.
Bác sĩ Trình nói: "Cô bé, thế nào rồi, mẹ cháu đỡ hơn chưa?"
Mặt Tiểu Tĩnh không cảm xúc: "Vừa nãy bà ấy nói được rồi."
"Ồ? Có thể cho tôi vào xem không?"
"... Ồ."
Tiểu Tĩnh lùi lại một chút cho bác sĩ Trình đi vào, Lâm Sương Sương định đi theo thì Tiểu Tĩnh trừng mắt nhìn cô: "Cô đến đây làm gì?"
Bác sĩ Trình quay lại: "Cô ấy là y tá. Có thể cho cô ấy vào không? Nếu tình hình của mẹ cháu cần người giúp đỡ, tôi cũng phải nhờ đến cô ấy."
Tiểu Tĩnh cắn môi không nói một lời mà tránh sang một bên.
Lâm Sương Sương đi vào.
Người mẹ thời thượng vẫn nằm thẳng đơ như lúc Lâm Sương Sương nhìn thấy trước đó, thậm chí vòng cổ ngọc trai vẫn siết chặt như vậy.
Nếu không phải tròng mắt vẫn chuyển động, còn tưởng bà ta đã chết rồi!
Bác sĩ Trình tiến lại gần: "Đồng chí, bây giờ cô cảm thấy thế nào?"
Người phụ nữ trên giường nói: "Chỉ là không thể cử động, làm tôi sợ chết khiếp, không thể cử động được."
Bác sĩ Trình: "Lúc nãy cô không thể nói, vậy bây giờ sao lại nói được?"
Người phụ nữ: "Tôi cũng không biết nữa. Lúc nãy dù có cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra tiếng, tôi đã gần như tuyệt vọng rồi. Nhưng vừa nãy, đột nhiên tôi lại nói được, cứ nói như thế, bỗng nhiên có thể phát ra âm thanh."
Bác sĩ Trình: "Đột ngột vậy sao? Không có dấu hiệu gì báo trước?"
Người phụ nữ rơi lệ: "Không có. Thật ra tôi vẫn luôn cố gắng nói, nhưng không hiểu sao lại không có tiếng. Bác sĩ ơi, tôi bị bệnh gì lạ vậy? Liệu tôi có chết không?"
Bác sĩ Trình quả thực là một người bác sĩ tốt bụng và ôn hòa, anh ta nhẹ nhàng nói:
"Trước tiên cô đừng sợ, lúc đó cô không thể cử động, có cảm giác gì không? Vì khi tôi đến thì cô đã như vậy rồi, cô lại không nói được. Tôi kiểm tra sơ bộ thì thấy cô đều ổn cả, nên tôi không biết cô cảm thấy thế nào. Bây giờ cô nói cho tôi nghe xem, sao lại không cử động được?"
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói:
"Tôi... Tôi không biết. Trước đó ông lão kia, ông lão kia nói khoang này là của ông ta... Sau đó, tôi không đi... Sau đó, ông ta gọi nhân viên phục vụ đến, nhân viên phục vụ bảo tôi nhường, tôi không nhường, tôi có nói ông lão vài câu... Rồi tôi đột nhiên không cử động được... Tôi, tôi thấy ông lão đó quái dị, lão già chết tiệt quái dị, yểm bùa tôi rồi, nhất định là yểm bùa tôi rồi..."
Bác sĩ Trình: "Đồng chí à, sao tự nhiên lại không cử động được chứ? Chúng ta đều là người có học, phải nói chuyện khoa học chứ. Chuyện yểm bùa này, chúng ta không nhắc đến nữa nhé, cô nghĩ lại kỹ xem lúc đó có cảm thấy gì không?"
"Tôi không cảm thấy gì cả, chỉ như một cơn gió thoảng qua, rồi tôi không thể cử động hay nói được nữa. Chỉ là một cơn gió, hu hu, thật kỳ lạ, hu hu, sao tôi lại xui xẻo thế này, hu hu..."
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói, lại đưa tay lên lau nước mắt. Lau được hai cái, bà ta bỗng kêu lên: "A, a, tôi có thể cử động được rồi, tôi có thể cử động được rồi, a, a..."
Bà ta la lên rồi tự mình ngồi bật dậu: "A, nhìn kìa! Nhìn, tôi đã có thể động đậy rồi, a, tôi khỏe rồi!"
Bà ta lại nhảy xuống khỏi giường, đi lại đi lại trong khoang.
Linh hoạt, khỏe mạnh hẳn!
Bác sĩ Trình nhìn bà ta bằng ánh mắt nghiên cứu, rồi lại ống nghe, máy đo huyết áp và những thứ khác từ cái hộp thuốc để kiểm tra cho bà ta.
Còn Lâm Sương Sương thì nhìn vách ngăn khoang bằng ánh mắt nghiên cứu.
Chỉ có một bức tường ngăn cách, bên kia chính là khoang của cô.
Vừa rồi người phụ nữ kia nói gì nhỉ: Đầu tiên là mắng ông cụ kia... Rồi bỗng nhiên xuất hiện một trận gió... Sau đó bà ta không thể cử động được... Sau đó tự nhiên lại bình thường...
Chà!
Cô cảm thấy, tình trạng của người phụ nữ này cũng hơi giống với lần cô bị sư phụ điểm huyệt vậy?
Quyển sách về điểm huyệt mà cô ấy vừa mới xem cũng có nhắc đến, các kỹ thuật điểm huyệt kinh khủng, có thể khiến một người không thể cử động được trong hai canh giờ.
Hai canh giờ, ừm, cũng là bốn tiếng đồng hồ.
Hình như vừa khớp với khoảng thời gian người đàn bà này không thể cử động được.
Chuyện này...
Ông cụ trong phòng riêng của cô chẳng lẽ lại là một cso thủ võ cổ vô cùng lợi hại?
Nhưng mà sư phụ đã nói, trên thế giới này người hiểu võ cổ rất hiếm, tính đến thời điểm hiện tại thì ngoài sư phụ ra còn có Thiết Trấn Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.